Bắc Tống Phong Lưu

Chương 900 : Viên thuốc nhỏ thần kì (2)

Ngày đăng: 07:35 30/04/20


Hồng Thiên Cửu khá sốt ruột, cầm lên một viên, ngoạm một cái hơn già nửa. Kết quả là ra sức nhai một hồi lâu cũng không nuốt được xuống. Viên thuốc này thật là dày dặn, lại còn có cả tính dai nữa, rất khó nuốt. Quan trọng hơn là hương vị của viên chống đói này cũng vô cùng bình thường. Mặn cũng chả mặn, nhạt cũng chả nhạt.



Lúc này, ánh hào quang của Kim Đao Trù Vương dần mờ nhạt theo cái viên thuốc này.



Phù phù phù.



Bọn Cao Nha Nội, Hồng Thiên Cửu như hẹn nhau đồng loạt nhổ hết ra.



- Cái thứ gì vậy, khó ăn khủng khiếp!



Cao Nha Nội lại nhổ thêm mấy cái nữa, vẻ mặt đau khổ, bỗng nhìn thấy đám dân chúng kia đều ăn vẻ rất ngon lành, đoạn tò mò hỏi:



- Cái thứ khó ăn như vậy, sao bọn họ lại có thể nuốt nổi?



Điền Thất cắn một miếng ngon lành, vẻ chất phác nói:



- Nha Nội, ngươi không biết đấy thôi, đối với những người đã nhịn đói lâu ngày như bọn họ, thì thứ này là mĩ vị. Trước kia, khi ta đi lưu lạc với cha ta, thì đừng nói là gạo nếp nấu chín, mà ngay cả gạo sống, đối với bọn ta mà nói cũng đã là chẳng dám mơ tới rồi.



Hồng Thiên Cửu nói:



- Ta hiểu rồi, đây gọi là ảo giác mĩ vị.



Bọn Cao Nha Nội nghe xong, nhao nhao gật đầu. Thực ra bọn chúng sao có thể hiểu được những lời Điền Thất nói, cũng không phải do không đủ thông minh, chỉ là với việc này, nếu không đích thân trải nghiệm thì căn bản không thể hiểu nổi.



- Không đúng, không đúng.



Chu Hoa bỗng lắc đầu, chỉ về Lý Kỳ phía xa nói:



- Các ngươi xem Lý đại ca cũng ăn ngon lành thế kia mà?



Những người còn lại nhao nhao quay đầu nhìn, chỉ thấy Lý Kỳ ngồi trên chiếc ghế đẩu, ăn rất mê mẩn, cứ như thể đang nếm thứ mĩ vị gì đó.



Việc này thật kì lạ quá! Bởi cái miệng của Lý Kỳ nổi tiếng là kén ăn.



Đám người Cao Nha Nội nháy mắt nhìn nhau, ngầm ra hiệu đứng lên, rồi lặng lẽ đi qua phía đó. Hồng Thiên Cửu nhìn cái là phát hiện ra ngay trò mèo. Thì ra bên cạnh cái ghế đẩu có một cái bình nhỏ, đoạn vội vã chỉ về phía cái bình đó.



Cao Nha Nội tiến lên, không khách khí cầm ngay cái bình lên ngửi, kinh ngạc nói:



- Đậu phụ non? 
--- 



Xem ra là tiêu hóa không nổi rồi, cái lũ này thật là hết thuốc chữa. Lý Kỳ trợn mắt nói:



- Ai bảo các ngươi ăn nhiều như vậy?



Cao Nha Nội buồn bực nói:



- Bọn ta cũng đâu có muốn, chỉ là viên chống đói ăn kèm với đậu phụ non ngon quá, bọn ta đều lần đầu được nếm, nên đã ăn hơi nhiều.



Đáng đời! Lý Kỳ cười thầm trong bụng, đoạn nhìn Cao Nha Nội ngoắc ngón tay nói:



- Nếu như các ngươi muốn mau chóng giải quyết vấn đề này, chỉ có một cách!



- Cách gì?



- Các ngươi có mang theo Tả vân tán không?



Cao Nha Nội cảnh giác hỏi:



- Ngươi muốn làm gì?



- Ta nói thật vô ích!



Cao Nha Nội vội kéo hắn lại nói:



- Có mang, có mang, còn có cả Trọc Kê Tán, ngươi muốn bao nhiêu?



Mẹ kiếp! Cái thằng dâm tặc, đi cứu nạn còn mang theo Trọc Kê Tán? Lý Kỳ vã mồ hôi lạnh nói:



- Không phải là ta cần, mà là các ngươi cần. Nói cho các ngươi biết, Tả Vân Tán là thuốc giải tốt nhất.



Bọn Cao Nha Nội rít sâu một hơi, trò này người chơi hơi ác đó!



Đúng vào lúc này, đột nhiên có người cưỡi ngựa tất bật chạy tới, nói:



- Khởi bẩm Phó Soái, lương thực vận chuyển từ kinh thành đã tới ngoại thành.