Bắc Tống Phong Lưu

Chương 107 : Tìm được đường sống

Ngày đăng: 07:22 30/04/20


- Ách



Lý Kỳ không ngừng kêu khổ, gượng cười vài tiếng, nói:



- Triệu huynh có phải cố ý trêu chọc tại hạ không. Xuân Ca của tại hạ đã vào cung làm phi từ lâu rồi. Triệu huynh làm sao có thể tìm được nàng. Tuy nhiên tâm ý này của Triệu huynh, tại hạ rất là cảm kích.



Triệu Tĩnh cười lạnh nói: - Lý huynh quá khách khí rồi. Ta đương nhiên không dám đi vào hoàng cung để tìm. Tuy nhiên đúng lúc ta có một người huynh đệ làm người hầu trong hoàng cung. Cho nên ta đã nhờ y giúp ta hỏi thăm một chút.



"Không trùng hợp như vậy chứ?"



Lý Kỳ âm thầm đổ mồ hôi, nhưng vẻ mặt vẫn trấn tĩnh, ngạc nhiên hỏi:



- A, chuyện đó có thật không?



- Tất nhiên là thật.



- Vậy Triệu huynh có tìm được Xuân Ca của tại hạ không? Giờ nàng thế nào?



"Người này đúng là chưa thấy quan tòa chưa đổ lệ."



Triệu Tĩnh thở dài, đáp: - Thật đáng tiếc, lúc huynh đệ của ta tìm được nàng, thì nàng đã



"Ngoài đời có người này?"



Lý Kỳ âm thầm hoài nghi, ngoài miệng lại lo lắng hỏi:



- Nàng ấy đã thế nào?



Triệu Tĩnh thở dài một tiếng, đáp:



- Đã qua đời vì bệnh tật.



Lý Kỳ biết y đang đùa giỡn mình, nhưng vẫn cả kinh lắc đầu:



- Không có khả năng, không có khả năng, ngươi lừa ta. Ta không tin, ta không tin.



Vừa nói vừa thối lui tới cửa ra vào, tùy thời chuẩn bị chạy trốn.



Nhưng tiếc rằng, cử động mờ ám của hắn đã bị Triệu Tĩnh nhìn ra. Chỉ thấy Triệu Tĩnh đi tới trước cửa ra vào, hai tay ôm ngực, tiếp tục nói:



- Về sau huynh đệ của ta còn biết được qua lời nữ tỳ của nàng. Thì ra trước khi chết, nàng vẫn rất nhớ ngươi.



"Mịa! Con mẹ ngươi thích đùa giỡn ta phải không."



Sắc mặt Lý Kỳ trầm xuống, thản nhiên nói:



- Vậy sao? Cũng không biết nàng nhớ ta hay là nhớ người khác.



Nói xong, hắn rất có thâm ý nhìn Triệu Tĩnh.



Triệu Tĩnh tự nhiên biết ý của hắn, cười nhạt đáp:




- Ai bôi son?



Triệu Tĩnh đỏ mặt, cả giận nói.



- Ách, vậy mùi thơm trên người ngươi là do đâu?



Lý Kỳ hiếu kỳ hỏi.



Triệu Tĩnh vừa nghe, sắc mặt càng thêm diễm lệ, giơ kiếm, cả giận nói:



- Đồ vô sỉ, ta giết ngươi.



- Được rồi, được rồi, lại nữa. Giết đi, giết đi, ta van ngươi giết ta nhanh một chút. Đỡ bị trễ giờ lành để đầu thai.



Lý Kỳ hất ngực, buồn bực nói.



"Mịa, sớm muộn gì cũng bị cô nàng này hù chết"



Triệu Tĩnh bị hắn làm phiền như vậy, động tác trên tay hơi dừng.



- Như thế nào? Không giết nữa à?



Lý Kỳ tức giận hỏi.



Triệu Tĩnh cười lạnh:



- Xem ra ngươi rất muốn chết?



- Ngươi mới muốn chết.



Lý Kỳ không nhìn thanh đoản kiểm, đứng dậy, vỗ bụi đất trên người, khẽ nói:



- Kiếm ở trên tay ngươi, mà ta chỉ là một nam tử tay trói gà không chặt, có thể làm được gì. Ngươi nói muốn giết, ta cũng chỉ biết chịu trói mà thôi.



- Tay trói gà không chặt? Ta thấy vừa rồi ngươi ném con dao không hề yếu a.



Triệu Tĩnh cười lạnh một tiếng, lại nói:



- Nếu không phải vì ngươi lừa ta ba bốn lượt, ta sao có thể vô cớ giết ngươi.



Lý Kỳ phản bác:



- Nếu không phải ngươi rút kiếm dọa ta ba bốn lượt, thì ta sao có thể vô cớ lừa gạt ngươi.



Triệu Tĩnh khẽ nói:



- Ngươi lỗ mãng với đương kim Thánh Thượng như vậy, vốn đã phạm vào tội chết. Ngươi có thể sống tới hiện tại, coi như là may mắn.



Hóa ra, tất cả chuyện này đều vì một câu Hôn quân mà ra.