Bắc Tống Phong Lưu

Chương 925 : Muốn ngoan cố chống cự (2)

Ngày đăng: 07:36 30/04/20


Lúc này, một người bỗng nhiên nói:



- Lý sư phó, bây giờ đây cũng không chỉ là chuyện riêng của ngài, mà là chuyện của mọi người chúng ta.



Lại có một có người nói:



- Phải nói là việc lớn hàng đầu của thương nhân chúng ta.



Lý Kỳ ra vẻ kinh ngạc nói:



- Oa! Chuyện lớn hàng đầu, không khoa trương như vậy chứ.



Tề Phong giơ tay lên nói:



- Lý sư phó, có lẽ ngài có điều không biết. Từ khi ngài đảm nhiệm Kinh tế tới nay, địa vị của thương nhân chúng ta rõ ràng đã được đề cao, về việc này chúng tađều cảm kích trong lòng. Nhưng, từ sau khi ngài quy ẩn, triều đình tuy chưa rút quy định cho phép con cháu thương nhân nhập sĩ, nhưng địa vị của thương nhân chúng ta rõ ràng không bằng đầu năm rồi.



Vương viên ngoại của Vương lâu tức giận nói:



- Đâu chỉ không bằng đầu năm, mà ngay cả trước kia cũng không bằng. Bây giờ những sĩ tử, sĩ đại phu kia vừa thấy thương nhân chúng ta liền chế ngạo, chúng ta chỉ có thể nhịn.



Tề Phong thở dài:



- Đung vây! Thật ra bị tổn hại nhiều nhất vẫn là những người từ quan viên chuyển thành thương nhân kia.



Lý Kỳ cau mày nói:- Đây lại là chuyện gì?



Tề Phong nói:



- Lúc trước ta cũng thông qua Thương Vụ Cục mà tuyển được vài người trướng phòng và quản sự. Ban đầu vẫn tốt lắm. Những người đó đều đọc sách viết chữ, hơn nữa, quen biết nhiều người, trợ giúp cho ta rất lớn, ta cũng tăng tiền công tương ứng cho bọn họ, cuộc sống của bọn họ cũng tốt hơn nhiều so với trước kia, chuyện này làm cho đồng liêu trước kia của bọn họ đều rất hâm mộ. Nhưng sau khi ngài nghỉ hưu, những đồng liêu này của bọn họ cứ ba ngày năm bữa lại đến quán cố ý nói óc bọn họ. Thậm chí còn khoa tay múa chân đối với bọn họ, tuy rằng bọn họ đều không nói gì, nhưng ta xem ra, thật ra trong lòng bọn họ vô cùng khó chịu. Cứ thế này, bọn họ sớm muộn cũng sẽ chịu đựng không nổi, mà rời khỏi đây đấy.



- Đúng vậy, trong quán của chúng ta cũng xảy ra tình huống này.- Đâu chỉ tửu lâu chúng ta, ta nghe rất nhiều người nói trong quán của bọn họ cũng xảy ra tình huống này.



- Đung đây, bọn họ còn không phải là ức hiếp người sao.



- Những người đọc sách này thật sự quá ghê tởm, chúng ta chưa bao giờ chọc bọn họ, nhưng vì sao bọn họ cứ không buông tha chúng ta chứ.



- Còn phải nói, bọn họ vẫn luôn khinh thường thương nhân chúng ta.



- Còn nữa, trước kia Lý sư phó giúp thương nhân chúng ta như vậy, trong lòng bọn họ thật ra vẫn luôn ghen tị, chỉ là xét thấy còn có Lý sư phó, cho nên không dám xằng bậy, hiện giờ Lý sư phó nghỉ hưu rồi, bọn họ còn không táo tợn đối phó chúng ta sao....
Tề Phong kinh ngạc nói: 



- Không biết Phàn công tử vì sao bật cười.



Phàn Thiếu Bạch lắc đầu, không lên tiếng.Trương Xuân Nhi thản nhiên nói:



- Các vị chẳng lẽ không nhìn ra, thật ra Lý sư phó đã tham dự vào rồi.



Tiền viên ngoại vội hỏi:



- Trương nương tử nói vậy là sao?



Trương Xuân Nhi nói:



- Các vị cũng không nghĩ lại, chỉ là một Túy Tiên Cư thì tính là gì chứ, chỉ cần tập đoàn Túy Tiên Cư đóng cửa, như vậy số người bị tổn hại vì chuyện này không thể tính xuể. Chúng ta không nói xa xôi, mấy ngàn người dưới trướng tập đoàn Túy Tiên Cư đã không chỗ dung thân. Còn nữa, thương gia có làm ăn tới lui với tập đoàn Túy Tiên Cư không ít, thậm chí còn có rất nhiều thương nhân ngoại quốc, bọn họ đột nhiên chịu sự thay đổi này, chỉ e bản thân cũng khó bảo toàn, đến lúc đó sẽ càng bức nhiều người tham gia vào.Trong lòng lại nghĩ, người này thật sự quá thông minh, khiến người ta khó lòng phòng bị. Có đôi khi cho dù biết, ngươi cũng chỉ có thể chui vào cạm bẫy hắn thiết lập thôi, đấu tranh anh dũng thay hắn. Chỉ luận về làm ăn ta thật sự không phải đối thủ của hắn, còn về tay nghề làm bếp, ôi, ta nhất định phải nghĩ ra cách phân thắng bại với hắn.



...



Bên ngoài Ngô Phúc Vinh vừa mới lên xe ngựa, liền vội vàng hỏi:



- Lý sư phó, ngài hà tất như vậy, bọn họ làm như vậy đối với ngài cực kỳ có lợi nha!



Lý Kỳ cười nói:



- Ta đương nhiên biết, nhưng, nếu ta đáp ứng bọn họ, như vậy bọn họ nhất địnhsẽ xem ta như Thiên Lôi sai đâu đánh đó. Nếu là vậy, thì sẽ là đấu tranh giữa hai tập đoàn. Nếu ta không tham dự, như vậy chính là công nông thương đối kháng với sĩ phu, thúc nói một chọi một phần thắng lớn hơn, hay là ba đấu một phần thắng lớn hơn?



Ngô Phúc Vinh ngây người thật lâu, lập tức ha hả nói:



- Lý sư phó, lão hủ xem như phục ngài rồi.



Lý Kỳ cười ha ha, nói vọng ra ngoài:



- Về Tần phủ.



Ngô Phúc Vinh nói:



- Lý sư phó, sắc trời vẫn còn sớm, trở về làm gì?- Ha ha, đương nhiên là làm sữa bột, hiện giờ ta là bảo mẫu chuyên nghiệp đó.