Bắc Tống Phong Lưu

Chương 928 : Chiến tranh không có khói thuốc súng (một)

Ngày đăng: 07:36 30/04/20


Hàng Châu.



- Nhanh lên, nhanh lên, nếu không đi thì muộn mất.



- Ai ai ai, bạn hữu, các ngươi chạy vội vã như vậy là chuẩn bị đi làm cái gì?



- Ôi, ngươi còn không biết sao, hôm nay đại lí Phỉ Thúy Hiên phá giá nha, bánh bao Hán bán rẻ như bánh bao thường nhé.



- Thật sao, vậy chờ ta một chút, ta cũng đi.



...Chỉ thấy lúc này ở trước cửa ba gian đại lí Phỉ Thúy Hiên ở Hàng Châu, đều là dòng người xếp hàng thật dài, trong tay dân chúng đều cầm hàng hóa, chuẩn bị mua bánh bao Hán giá rẻ cực kỳ.



Đây cũng là bởi vì hai ngày trước, Phỉ Thúy Hiên liền treo lên chiêu bài, bởi vì sắp tới tập đoàn Túy Tiên Cư đóng cửa, phối phương cung ứng không được, đại lí còn lại sau khi bán xong bánh bao Hán, cũng bị bức bách đóng cửa, vì vậy trực tiếp đánh giảm giá 30%, nhưng mỗi người chỉ cho mua một chiếc.



Phải biết rằng, bánh bao Hán nhập Hàng Châu cũng không bao lâu, là một loại thực phẩm vô cùng mới mẻ độc đáo, mọi người như thế nào cũng sẽ không bỏ qua một cơ hội tốt như vậy, người bình thường không kịp ăn bánh bao Hán, liều mạng chen chúc về hướng bên trong nha.- Mỗi người một cái, mỗi người một cái, đều có, đều có, đừng tranh, đừng tranh.



Đứng ở cửa sổ cũng không phải là người của Phỉ Thúy Hiên, mà là đồ đệ của Lý Kỳ Trần Đại Trụ, bởi vì tình huống đặc thù, cho nên Bạch Thiển Dạ quyết định để cho Trần Đại Trụ bọn họ đi trợ giúp Phỉ Thúy Hiên.



- A? Bánh bao Hán này vì sao còn dùng giấy để bọc vậy.



Một người vừa mới mua được một cái bánh bao Hán, chợt phát hiện bánh bao Hán này đều là dùng một trang giấy bọc lấy, trong lòng cảm thấy vô cùng kinh ngạc, phải biết rằng hiện giờ giấy này rất là đắt tiền đấy.



Bên cạnh y một người bỗng nhiên nói:



- Nhìn một cái, mặt trái này giống như còn có chữ viết.Có người nói trước nhất:



- Ta không biết chữ, ngươi xem một cái trên đó viết cái gì?



Y nói xong đã đem giấy bọc bánh bao Hán đưa cho người bên cạnh.



Người nọ cầm lấy vừa thấy, đọc nói:



- Chấn hưng Giang Nam --- có lẽ chỉ là phù dung sớm nở tối tàn!



Một câu mở đầu này, lập tức gợi lên lòng hiếu kỳ của hai người, phải biết rằng bọn họ đều là dân chúng Giang Nam, sự tình chấn hưng Giang Nam liên quan đến cuộc sống của bọn họ a.



Lại nghe người nọ đọc nói:



- Đương kim Hoàng thượng kế hoạch chí lớn, chăm lo việc nước, nghe nói dân chúng Giang Nam lầm than, muốn chấn hưng Giang Nam, nhưng mà, muốn chấnhưng Giang Nam, đầu tiên nhất định phải trừng phạt tham quan ô lại, vì thế Hoàng thượng mệnh Tần Cối đảm nhiệm Tuần Sát Sử Giang Nam, xuống Giang Nam, quét sạch quan trường Giang Nam. Tần Cối đi tới Sở Châu, chém giết hơn mười tên tham quan ô lại, tiêu diệt vô số kể giặc cỏ, ánh rạng đông Giang Nam lại hiện. Đáng tiếc. Không như mong muốn, bè lũ tham quan lớn bé Giang Nam, người đông thế mạnh, chuyển ra cổ huấn uy hiếp Hoàng thượng, Hoàng thượng bị bức bách quá áp lực, rơi vào đường cùng, hạ chỉ bắt giữ Tần Cối, đưa về kinh thẩm tra. Ô hô! Cánh cửa chính chấn hưng Giang Nam đã dần dần đóng lại... .




Ba người quay đầu nhìn lại, hóa ra là dọc theo bốn bờ sông nông phu đi tới, nhìnthấy hai ba tên tài tử đứng ở bờ sông ngâm thơ đối câu, trong đó một nông phu không kìm nổi, mở miệng mắng.



Nông phu mắng tài tử, đây ở Đại Tống mà nói, quả thực chính là kỳ cảnh a!



Kia ba tên tài tử đều không kịp phản ứng, ngơ ngác nhìn bốn nông phu kia. Một lát, một gã tài tử trong đó kịp phản ứng, cả giận nói:



- Ngươi dân đen này ---.



Phì!



Một nông dân không để gã nói cho hết lời, liền trực tiếp phun một ngụm đờm vào mặt tài tử kia, mắng:



- Chính là các ngươi lũ người đọc sách này, làm hại Nhị đệ ta ngay cả công việcnuôi gia đình cũng không có. Phải, chúng ta chính là mệnh ti tiện, vậy thì thế nào, mạng của các ngươi quý giá đúng không, ta hôm nay sẽ dùng cái mệnh ti tiện của ta đổi cho quý mệnh này của ngươi.



Y càng nói càng tức giận, trực tiếp một cái tát quạt tới.



BA một tiếng vang thật lớn, thiếu chút nữa làm cho tài tử kia bị ngã.



Ba người còn lại thấy vậy, một loạt cùng lên, vây quanh ba gã tài tử kia quần ẩu đánh nhau. Nếu bàn về vũ lực, tài tử này làm sao là đối thủ của những nông phu kia, chỉ có ôm đầu lớn tiếng kêu cứu.



Trịnh Dật vội la lên:



- Ôi, sao lại làm như thế này, chúng ta mau đi lên ngăn cản đi.Thái Mẫn Đức vừa chuyển đôi mắt nhỏ, ha hả nói:



- Nhị Lang, không phải Thái mỗ không giảng nghĩa khí, liền một thân ăn mặc này của ngươi, Thái mỗ khuyên ngươi vẫn là không nên đi, ồ, Thái mỗ vừa mới nhớ tới còn có chuyện quan trọng phải làm, liền cáo từ trước.



Ông ta nói xong cũng sắp bước rời khỏi.



Trịnh Dật nhất thời ngây ngẩn cả người.



Bạch Thiển Dạ dấu môi khẽ cười nói:



- Ta cũng đi trước, Nhị ca, ta khuyên huynh hay là trở về đổi một thân quần áo trước rồi hãy ra đi.



Trịnh Dật lúc này mới bừng tỉnh ngộ, liên tục gật đầu không ngừng nói:- Thất nương, chờ ta nha.



- Nhị ca, ta van huynh, đừng đi cùng ta, để tránh làm bị thướng tới người vô tội.