Bắc Tống Phong Lưu

Chương 938 : Chi tiết quyết định thành bại

Ngày đăng: 07:36 30/04/20


Tả Bá Thanh gật đầu cười nói:



- Nói rất hay, không biết các vị vừa rồi có ý kiến, sau khi chúng tôi ăn xong món bánh nướng vẫn không hài lòng. Sau khi ăn xong món cá đông lạnh, lại còn muốn ăn nữa. Đó chính là bởi vì thời tiến nóng nực này không cho phép chúng tôi ăn thêm món bánh cá nướng lần thứ hai nữa. Nhưng lại muốn ăn thêm món cá đông lạnh này, khiến cho nó càng ngon hơn.



Sau khi trải qua sự bình phẩm của hai người, mọi người đều vui lòng phục tùng, không còn ý kiến gì khác nữa.



Tống tẩu nghe xong liền gật đầu nói:



- Lời vàng ý ngọc của hai vị, ta xin ghi nhớ trong lòng. Cuộc thi này ta thua là tâm phục khẩu phục rồi.



Tả Bá Thanh cười nói:



- Kỳ thực tài nghệ nấu ăn của ngươi đã rất cao rồi. Hơn nữa hương vị độc đáo, nhất định sẽ trở thành một trong những đầu bếp nổi tiếng nhất của Đại Tống ta.



- Tả tổng quản quá khen rồi.



Trương Xuân Nhi hầu như sớm đã nắm chắc phần thắng, nên cũng không có biểu hiện gì quá lớn, mỉm cười nói:



- Đa tạ, đa tạ, ta cũng chỉ là may mắn mà thắng thôi.



Nàng nói bỗng nhìn về phía Lý Kỳ nói:



- Trương Xuân Nhi không biết tự lượng sức mình, thật hy vọng hôm khác có thể được Lý Sư Phó giáo huấn vài chiêu.



Tả Bá Thanh có lẽ là một đầu bếp ngốc nghếch, mỉm cười nói:



- Thế là cũng hấp dẫn người ta rồi. Trương nương tử tài nghệ nấu ăn gần đây phát triển quá. Còn tài nghệ nấu nướng của Lý lão đệ càng ngày càng đi xuống. Kim Đao Trù Vương và Đệ nhất trù nương Đại Tống rốt cuộc ai hơn ai, thực sự khiến người ta rất kỳ vọng.



Kỳ vọng cái rắm, cuộc thi này cũng không có gì công bằng. Cô ta thắng, có thể đi khắp nơi nói ta đã thắng Kim Đao Trù Vương. Còn ta thắng thì được gì chứ? Lẽ nào nói với người khác, ta đã thắng nữ đầu bếp? Không đủ để so với ta. Lý Kỳ thầm chửi một câu, mỉm cười nói:



- Xem đi, dù sao ta vẫn còn trẻ, từ nay về sau nhất định sẽ có cơ hội.



- Vậy … vậy còn món chân giò hun khói của ta thì sao?



Lúc này, Lưu Vân Hi đó bỗng lên tiếng, vẻ mặt hơi vội vàng.



Mọi người đều trợn mắt lên nhìn, thầm nhủ, chúng ta vừa rồi biểu hiện ghê tởm như vậy còn chưa đủ để ngươi ra đi rồi sao?



Cô nàng ngốc nghếch này thực là chấp nhất. Lý Kỳ liền nói:



- Kỳ thực nếu xét về hương vị món ăn mà nói, món chân giò hun khói của ngươi đứng trên món ăn của hai người bọn họ. Nhưng, ngươi cũng đã phạm phải lỗi mà ta vừa nói đó. Hơn nữa, món ăn này của ngươi ngay cả người thưởng thức về cơ bản sức khỏe cũng không thể đảm bảo được. Vâng, ta biết ngươi sẽ nói, ngươi nói mình ăn không sao. Nhưng, ngươi cũng biết, sức khỏe của mỗi người là khác nhau. Ngươi ăn không sao, nhưng không có nghĩa là chúng ta ăn cũng không sao.



Lưu Vân Hi liền nói: 
- Ta không muốn ra tay với phụ nữ, ngươi lui xuống đi. 



Tiểu tử này chạy cũng nhanh thật, hắn chạy rồi, chúng ta đi ngăn lại cũng chẳng ích gì! Đám người Hồng Bát Kim cũng đều phản ứng kịp, ai lấy cũng lấy tay che bụng, biểu hiện ngươi này khoa trương hơn người kia.



- Ây da, ây da, bụng ta cũng đau rồi.



- Nhất định là món chân giò hun khói đó.



- Tướng Quốc Tự có bao nhiêu nhà xí?



Lời này vừa nói ra, cả đám thương nhân này đều trừng mắt như chim thú tán loạn, trong nháy mắt liền biết mất giữa biển người mênh mông.



Tên tùy tùng đó dù muốn đi ngăn lại, tiếc là người ít không địch lại được số đông.



Cao Nha Nội gãi gãi cằm, hiếu kỳ nói:



- Quái, vì sao mình không sao nhỉ?



Hồng Thiên Cửu khinh thường nói:



- Ca ca vừa rồi nôn sạch ra rồi, sao mà có chuyện chứ?



Cao Nha Nội bĩu môi nói:



- Ngươi cũng không sao ư?



Hồng Thiên Cửu ngẩng đầu lên, kiêu ngạo nói:



- Đó chỉ có thể chứng minh sức khỏe ta tốt, giống như cô … Lưu, người ta đâu rồi?



Y nói xong bỗng phóng tầm mắt về phía Lưu Vân Hi không biết đã đi đâu rồi, liền chạy lên trước tìm Mã Kiều hỏi:



- Mã Kiều, vừa rồi vị Lưu nương tử đó đâu rồi?



Mã Kiều giống như đang suy nghĩ, khẽ giật mình, nói:



- Đã đi rồi.



Hồng Thiên Cửu ây da lên một tiếng, cực kỳ ảo não nói:



- Xong rồi, ta đã quên hỏi xem bây giờ cô ấy đang ở đâu, ta còn muốn tìm cố ấy để đi săn cùng.