Bắc Tống Phong Lưu
Chương 111 : Phong hành thủ
Ngày đăng: 07:22 30/04/20
Vị Tần phu nhân này đúng là mỹ nhân tuyệt sắc. Triệu Tĩnh âm thầm cảm khái, chắp tay nói:
- Triệu Tĩnh bái kiến Tần phu nhân.
- Không dám, không dám.
Tần phu nhân vội vàng đáp lễ:
- Triệu công tử đã là bằng hữu của Lý Kỳ, thì cũng là khách quý của Túy Tiên Cư.
Phu nhân thật biết nể tình.
Lý Kỳ âm thầm cười trộm, nhưng bên ngoài lại tỏ vẻ giật mình:
- Phu nhân, phu nhân tới từ lúc nào?
Tần phu nhân ngượng ngùng nói:
- TaTa vừa mới tới.
Triệu Tĩnh cố nhịn cười, vụng trộm nhìn Lý Kỳ. Tài ăn nói của tiểu tử này đúng là cao. Vừa rồi đã biết Tần phu nhân ở bên ngoài, còn giả vờ như không biết.
Lý Kỳ cũng liếc nàng, nghĩ bụng, hừ, muốn hại ta? Đâu có dễ như vậy.
Tần phu nhân nhìn thần sắc của hai người, xấu hổ chỉ muốn chui xuống đất.
- Tần phu nhân, Triệu Tĩnh quấy rầy đã lâu, cũng đến lúc cáo từ.
Triệu Tĩnh chắp tay hướng Tần phu nhân nói. Nàng biết nếu mình tiếp tục ở đây, chỉ khiến Tần phu nhân cảm thấy bất tiện. Huống hồ sắc trời đã không còn sớm.
Tần phu nhân ước gì Triệu Tĩnh đi nhanh lên, nhưng ngoài miệng vẫn khách khí:
- Công tử ăn xong cơm tối lại đi.
- Đa tạ phu nhân, chỉ là tại hạ còn có chuyện quan trọng, không tiện ở lâu.
Triệu Tĩnh mỉm cười, lại hướng Lý Kỳ đang giả vờ ngây ngốc, nói:
- Lý huynh, bản lĩnh nhìn người nói chuyện của Lý huynh khiến Triệu Tĩnh rất khâm phục. Hôm nay từ biệt, ngày khác nếu như có cơ hội, Triệu Tĩnh nhất định đăng môn thỉnh giáo. Cáo từ.
Nói xong, Triệu Tĩnh lại hướng Tần phu nhân thi lễ một cái, mới bước ra ngoài.
"Mịa, cô nàng kia về thì cứ về, còn muốn chọc ta một dao. Độc nhất đúng là lòng dạ đàn bà mà."
- Vị Triệu công tử kia rất thích nói đùa.
Lý Kỳ ngượng ngùng cười, thấy Tần phu nhân nhìn mình chằm chằm, vội vàng giải thích:
- Phu nhân đừng nghe y nói. Vừa nãy tại hạ thực sự không biết phu nhân ở bên ngoài nghe lén.
Lý Kỳ thấy vẻ kinh hỉ của hai người, hiếu kỳ hỏi:
- Vị Phong Hành Thủ kia là thần thánh phương nào?
- Cái gì? Ngay cả Phong Hành Thủ huynh cũng không biết?
Ánh mắt Hồng Thiên Cửu nhìn Lý Kỳ như nhìn thấy một con quái vật.
"Ta làm sao mà biết được". Lý Kỳ lắc đầu:
- Không biết.
Hồng Thiên Cửu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, sau đó dùng những ngôn ngữ lộn xộn giải thích cho Lý Kỳ một phen.
Không có văn hóa thật là đáng sợ.
Lý Kỳ nghe nửa ngày, lại nghĩ nửa ngày, mới hiểu ra. Thì ra Phong Hành Thủ kia vốn tên là Phong Nghi Nô. Nói dễ nghe chút, thì chính là ngôi sao giải trí của đời sau. Nói khó nghe, thì chính là một ca kỹ hát rong, còn là kiểu bán nghệ không bán thân. Điển hình của làm kỹ nữ còn muốn dựng đền thờ.
Khi Lý Kỳ nghe thấy Phong Nghi Nô bán nghệ không bán thân, liền mất đi hứng thú. Nhưng lại nghe Phượng Tê Lâu vốn là rạp hát và kỹ viện kết hợp lại, trong lòng liền ngứangáy. Hắn đã nhớ không rõ hắn đã không được ăn thịt bao lâu rồi. Một phen chém gió của Hồng Thiên Cửu đã khiến dục hỏa trong người hắn nổi lên, khó có thể áp chế. Hắn cười hắc hắc nói:
- Vậy các vị tiểu thư ở Phượng Tê Lâu có phục vụ chăn ga gối đệm không?
- Chăn ga gối đệm?
- Ách, chăn ga gối điệm, chính làMột nam một nữ trên giường.Ngươi hiểu chứ?
Lý Kỳ ngượng ngùng nói.
- ÀTiểu đệ đã hiểu.
Hồng Thiên Cửu chớp đôi mắt to, sau đó ý vị gật đầu.
- Vậy mỗi lần mất bao nhiêu bạc?
- Xấu một chút chỉ cần năm trăm văn. Còn xinh thì một, hai xâu.
Chu Hoa nói xen vào. Xem ra cậu ta là tay lão luyện.
"Cũng không đắt lắm. Mình tới nơi này lâu như vậy rồi, cũng đến lúc đi dạo kỹ viện một lần xem. Cho dù chưa chắc thực hành, nhưng mở mang kiến thức cũng tốt."
Lý Kỳ vê cái cằm, trong đầu tranh đấu kịch liệt, gật đầu nói:
- Vậy được, tối nay ta cũng đi.
Vừa dứt lời, chợt nghe thấy một tiếng cười nhạt ở phía sau:
- Tối nay Lý công tử định đi đâu?