Bắc Tống Phong Lưu

Chương 945 : Tiễn thần dễ, mời thần khó (1)

Ngày đăng: 07:36 30/04/20


Dũng mãnh! Quá dũng mãnh!



Đám người Hồng Thiên Cửu, Chu Hoa vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy bộ mặt dũng mãnh của Lý Kỳ, bất giác đều ngây người, hai mắt lộ ra vẻ cực kỳ sùng bái.



Lý Kỳ liếc bọn họ một cái, cười nói:



- Đây cũng có thể là lời nhắc nhở cho các ngươi, làm người thì để lại một đường, ngày sau còn gặp lại.



Hồng Thiên Cửu nao nao, nói:



- Không đúng nha, đại ca, việc huynh vừa mới làm đủ tuyệt rồi, chỉ kém ca ca một chút thôi, tuy nhiên, không làm vậy, cũng không thú vị, hồi nãy huynh nên cho bọn họ ăn một ít Trọc Kê Tán, sau đó đem bọn họ nhốt vào trong phòng, đây mới thú vị chứ.



Tên này quá ác độc rồi đó nha. Lý Kỳ sợ tới mức đầu co rụt về phía sau, nói:



- Tiểu Cửu, ngươi thật sự là càng ngày càng tà ác nha.



Hồng Thiên Cửu ngửa đầu nói:



- Đệ đây không phải là đều học theo huynh sao, lần trước ở Thang Âm, huynh đó… ngô ngô ngô.



Lý Kỳ vội vàng bịt miệng của y, thầm mắng, chết tiệt, chuyện này nếu nói ra, truyền tới tai Hồng Nô các nàng, hình tượng hào quang rực rỡ của ta đây, sẽ chẳng còn sót lại chút gì, quay sang những người khách đang dỏng tai nghe, nói:



- Có người mời khách, mọi người đều không chuyên tâm ăn như vậy, có phải muốn tự mình trả tiền không.



Mấy người khách này cười ha hả, quay đầu lại tiếp tục ăn.



Sài Thông cười cười, nói:



- Tuy nhiên Lý Kỳ, vừa rồi huynh đã đắc tội với tất cả bọn họ, sao không đắc tội thêm chút nữa đi. 




Phán quan Tiết Chí đến từ Tam Ti ha hả nói:



- Thực không dám giấu giếm, hôm nay ta đến là có chuyện quan trọng tìm Lý sư phó trao đổi.



Lục Bách Hiểu thấy bọn họ đều đã ra mặt, cũng không tiện giả bộ cao quý, đưa tay nói:



- Lý sư phó mời ngồi, mời ngồi.



Bọn họ thật sự lo lắng lắm rồi, đương nhiên, bọn họ biết rằng Tống Huy Tông sẽ không thật sự cho bọn họ về hưu, bọn họ cũng hiểu được, Lý Kỳ nhất định sẽ trở lại triều đình một lần nữa, nhưng điều mà bọn họ hiểu hơn, Tống Huy Tông chính là khiến bọn họ mất mặt, nếu không như vậy, bọn họ không thể trở về báo cáo kết quả công tác.



Điều đáng tiếc là, Lý Kỳ cũng hiểu được như vậy, ha hả nói:



- Không được đâu, đây là ghế trên, Lý Kỳ có tài đức gì mà dám ngồi chỗ này chứ.



Ngươi cũng đã ngồi lên rồi, còn nói mấy câu này, thật là quá vô liêm sỉ. Lục Bách Hiểu thấy Lý Kỳ còn chưa nói xong, đã đặt mông ngồi lên rồi, không khỏi thầm mắng một câu, nhưng cũng không nhiều lời, dù sao Lý Kỳ không đi, bọn họ đã thấy rất đủ rồi.



Lý Kỳ liếc mắt nhìn mọi người một cái, cười ha hả nói:



- Không biết các vị tìm ta là có chuyện gì?



Tống Mặc Tuyền thân là Hàn Lâm Viện Đại học sĩ, địa vị siêu phàm, khẽ cười nói:



- Là như vậy, từ sau khi Lý sư phó về hưu, trong triều không ai hiểu thêm Tân pháp, cho nên Yân pháp của Lý sư phó bị bắt phải đình chỉ, ta đây cảm thấy rất lo lắng, mọi người đều biết, tân pháp của Lý sư phó lợi nước lợi dân, nếu như vô tật mà chết, không khỏi thật đáng tiếc, cho nên vì bách tính thiên hạ, ta khẩn cầu Lý sư phó lại một lần nữa đảm nhiệm chức Kinh tế sử.



Oa! Lời dối trá như vậy, ngươi cũng nói ra được, không hổ là Đại học sĩ, rõ ràng chỉ là cầu cạnh ta, còn lấy bách tính thiên hạ để ngụy trang, thật là rất không biết xấu hổ, đợi ta sẽ lại dọa dọa các ngươi. Lý Kỳ khoát tay nói:



- Tống đại học sĩ, các ngài tới nơi này ăn cơm, hoặc là tới tìm ta đàm luận thi từ ca phú, ta đều vô cùng hoan nghênh, nếu là tới mời ta đi làm quan, vậy… vậy hay là đừng tới tìm ta nữa.