Bắc Tống Phong Lưu

Chương 950 : Giá lương thực kinh hoàng (2)

Ngày đăng: 07:36 30/04/20


Giả tạo? Những lời này mà dùng trên người Lý Kỳ, đều là tự sỉ nhục hắn.



Đám chủ tửu lầu kia thật sự là lần đầu tiên thấy có kẻ giả tạo đến vậy, đã đến lúc này rồi, còn không muốn thừa nhận rằng tất cả căn bản là do ngươi gây ra, lại còn ở đây giả nai. Đáng ghét hơn là những lời này đã chối bỏ sạch sành sanh mọi sự liên quan của hắn, đồng thời vẫn bắt người ta phải gật đầu đồng ý. Cái việc bất đắc dĩ nhất trên đời này, không gì khác là gặp phải cái loại người giả tạo cực độ như hắn.



- Đâu có, đâu có, Kinh Tế Sử một lòng vì thương nhân chúng tôi, chúng tôi đương nhiên phải lấy ơn đền ơn rồi.



- Đúng đó, chúng tôi như vậy cũng là giúp chính mình mà.---



Trên khuôn mặt mọi người mặc dù đều nở nụ cười tươi, nhưng giọng nói đều mang theo một vẻ bất đắc dĩ và cả sự khinh bỉ.



Trương Xuân Nhi đột nhiên nói:



- Việc này vốn là điều chúng tôi nên làm, nhưng đêm nay đi uống rượu thì e rằng mọi người đều không có tâm trạng.



Mọi người nghe vậy, mặt biến sắc, liên tiếp thở dài, kẻ nào kẻ đó đều cố tỏ vẻ thật sầu não.



Chỉ các ngươi mới biết đóng kịch à? Ta cũng biết đó. Lý Kỳ ra vẻ không hiểu gì nói :- Ôi cha, lẽ nào đã xảy ra chuyện lớn gì sao ?



Tề Phong thực sự không còn gì để nói với Lý Kỳ, đoạn giơ tay nói:



- Việc này đợi lát nữa hãy nói, Kinh Tế Sử mời ngồi.



Lý Kỳ xua tay nói:



- Chớ, Tề hội trưởng, chỗ này là của ông ngồi, có câu không phép tắc thì không thành quy củ, đã đành hôm nay ta đến đây tham gia cuộc họp với thân phận là chủ Túy Tiên Cư, nên chỗ này đương nhiên thuộc về ông, nếu ông nói nhiều nữa ta sẽ lập tức đi ra khỏi cửa rẽ phải đó.



Ra khỏi cửa rẽ phải? Tề Phong ngây người ra, rồi lập tức phản ứng lại luôn, không dám nhường thêm nữa, liền mời mọi người ngồi trước, rồi sau đó y cũng ngồi vào chỗ của mình. Đoạn khẽ hắng giọng nói:- Chắc rằng ngoài Kinh Tế Sử ra, các vị đều đã biết mục đích của cuộc họp lần này.



Oái! Thật không ngờ cái tên hội trưởng này cũng là loại người lòng dạ hẹp hòi vậy. Lý Kỳ đỏ bừng mặt, ngượng ngùng nói: 




- Kinh Tế Sử nói thật chứ?Lý Kỳ gật đầu nói:



- Các vị cứ tới thì biết. Nhưng mà, ta muốn hỏi các vị một câu, các vị muốn lập tức giải quyết việc cấp bách trước mắt hay muốn ép bọn thương lái kia giảm giá lương thực xuống? Hay nói các khác là có được giá lương thực ổn định? Các vị chắc hẳn đều biết số lương thực lần này có bao nhiêu. Giả dụ số lương thực này đem cho 1 tửu lầu thì thật là một con số to lớn, nhưng nếu chia đều cho các vị ngồi đây, thì lại rất là có hạn, chắc chắn không cầm cự được tới khi thu hoạch vụ thu đâu.



Mọi người gật đầu lia lịa.



Tề Phong hỏi:



- Xin hỏi Kinh Tế Sử có kế hay gì chăng?



Lý Kỳ cười nói:- Nếu như các vị tin tưởng ta, ta cam đoan nhất định sẽ kéo thấp giá lương thực xuống, tuy nhiên, việc này cần có sự ủng hộ của các vị.



Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, Trương Xuân Nhi nói:



- Chẳng hay Kinh Tế Sử muốn chúng tôi làm gì?



Lý Kỳ khẽ mỉm cười nói:



- Rất đơn giản, các vị chỉ cần làm được hai điểm, thứ nhất, không được tới chỗ bọn thương lái kia mua lương thực, cho dù là một hạt gạo thì cũng không được mua, thứ hai, tăng hết giá các món ăn lên, tăng thật mạnh vào, giá rượu cũng phải tăng.



Mọi người nghe xong thấy bối rối, là ngươi đang giúp bọn ta, hay đang giúp bọn chúng đây!Phàn Thiếu Bạch nói:



- Nhưng chúng tôi đều đã không còn lương thực rồi, cùng lắm cũng chỉ cầm cự được 7, 8 ngày thôi.



Lý Kỳ xua tay nói:



- Không không không, chúng ta đẩy giá lên cao, khách hàng chắc chắn sẽ tới ít, cầm cự độ mười mấy ngày không thành vấn đề, nếu thực sự gặp khó khăn thì cứ tới tìm ta, ta sẽ cấp lương thực cho các vị, các vị chỉ cần giữ nguyên cái giá đó là được.