Bắc Tống Phong Lưu

Chương 953 : Rút thăm bán gạo

Ngày đăng: 07:36 30/04/20


Một trăm tám mươi văn! Một trăm tám mươi văn!



Trong đầu những người vây xem đều vang vọng câu này, hai mắt nhìn chằm chằm gạo bên trong lộ ra ánh xanh, phảng phất như trong đó có một mỹ nữ mặc bikini đang đứng vậy, đâyđây quả thật là khó tin mà, thật khó làm người ta tin tưởng được.



- Được rồi, thời gian cũng không còn sớm, các vị mau mau xếp thành hàng, sắp bắt đầu rồi.



Chàng trai kia thấy mọi người ngây ra như phỗng, thế là lại kêu la lần nữa.



Bịch bịch bịch!Roạt roạt roạt!



Một tràn tiếng ồn qua đi.



Gần như trong khoảnh khắc, một con rồng người thật dài xếp thành hàng chỉnh tề ngay ngắn. Quy củ ở đây không phải là xem ai đến trước đến sau, mà là xem vận khí, cho nên bọn họ cũng không quá để ý đến thứ tự trước sau, ai ai cũng cầu trời phù hộ cho.



Sau khi xếp hàng xong, một gã đại hán bắt đầu chuyển động bánh xe quay.



Ầm ầm ầm!



Chỉ chốc lát sau, một trái bóng nhỏ bằng da “thoát” ra ngoài.Hai mắt của người đứng đầu nhìn chằm chằm trái bóng nhỏ kia, hai tay nắm chặt, nhẹ giọng hô:



- Có! Có! Có!



Chàng trai kia cầm lấy trái bóng nhìn qua, cười ha ha nói:



- Thật sự mở cửa đại cát nha. Là có!



- Hú!



Người nọ không nén nổi tiếng rít gào, kích động giơ cao hai nắm tay, tình cảm mãnh liệt bắn ra bốn phía, người bên ngoài nếu không biết, chắc còn cho rằng gã đã rút được giải thưởng năm trăm vạn vậy.



Nhưng ngay sau đó phía sau lại đồng loạt truyền đến tiếng thở dài.Một trăm trừ một bằng chín mươi chín, khoản này bọn họ vẫn phải tính toán.



- Các vị đa tạ, đa tạ.



Tiếng thở dài khiến người nọ lại cao hứng, chắp tay với người phía sau, nhưng đổi lại chỉ được cái nhìn khinh bỉ.



- Vị khách này, mời vào trong.



- Đa tạ, đa tạ.



Người nọ bước vào tiệm gạo trong ánh mắt hâm mộ của mọi người, chỉ chốc lát sau, liền mang theo một đấu gạo đi ra, cười đến ánh mắt sắp không mở ra được nữa.Bởi vì mở hàng may mắn, vị thứ hai tiến lên tràn đầy tự tin.



Nhưng chuyện trên đời thường không được như mong muốn, chàng trai kia nhấc tay lên, nói:



- Thật đáng tiếc, vị khách này rút phải thăm “không“.



- Ha ha!


Lý Kỳ vội nói:



- Vậy ngươi đáp ứng rồi.Mã Kiều sửng sốt, mới biết bị lừa, cúi đầu nói:



- Vậy cũng phải coi tiểu tử kia có chịu học không nha.



- Điều này cũng đúng.



Lý Kỳ nhẹ nhàng gật đầu, lại thở dài một hơi.



Mông Nhượng cười ha ha nói:



- Chiêu rút thăm mua gạo này, thật sự thú vị nha.



Ngọc Tuấn Kiệt hiếu kỳ nói:



- Nhưng mà Kinh tế sử, rốt cuộc tại sao ngài lại làm vậy? Hơn nữa, ngài đây là đang bán lỗ vốn đó.Lý Kỳ cười nói:



- Có ý nghĩa nha. Tuy rằng mỗi đấu gạo ta lỗ hai mươi văn, nhưng chia bình quân hai mươi văn này cho mười mấy tửu lâu, mỗi tửu lâu còn chưa tới một văn, một chút ý nghĩa thôi. Thật ra ta chỉ hành động bất đắc dĩ thôi, trong tay ta chỉ có nhiêu đó lương thực, đương nhiên phải nghĩ cách phát huy hết tác dụng của nó chứ.



Phàn Thiếu Bạch gật đầu nói:



- Ta hiểu rồi, nếu trực tiếp bán những lương thực giá thấp này ra thị trường, thì sẽ nhanh chóng bị đoạt sạch, hơn nữa số người có thể mua được cực kỳ ít, căn bản không có chút tác dụng nào. Nhưng nêu dung biện pháp này, thì lại không giống vậy, số lượng mỗi ngày bán có hạn, nhưng ai ai cũng đều có cơ hội, cho nên, mỗi ngày dân chúng sẽ đến đây tìm vận may, cứ như vậy, số lương thực này có thể duy trì được một khoảng thời gian rất lâu.Lý Kỳ cười nói:



- Phàn công tử nói không sai. Chúng ta làm ăn đầu tiên phải thăm dò tâm lý khách hàng. Hiện giờ giá lương thực cao như vậy, giá cả đồ ăn trong tửu lâu càng cao quá mức, dân chúng đều sợ hãi. Nếu so sánh, bọn họ chắc chắn sẽ chọn mua gạo về tự mình nấu ăn. Thế nhưng, trên thị trương đột nhiên xuất hiện một đợt gạo giá thấp, không cần phải nói, khách nhân chắc chắn sẽ chen lấn tới. Dân chúng bình thường đều tham lợi nhỏ, tuy rằng phải rut thăm, nhưng rút được thì có thể tiết kiệm hơn một trăm văn, không rút được cũng không có bất kỳ tổn thất gì. Đây là vụ làm ăn có lời mà không cần đền tiền. Hơn nữa hôm nay không rút được, ngày mai còn có thể đến, bọn họ đều nghĩ sẽ có một ngày rút trúng mình, như vậy sẽ không ai nghĩ tới chuyện đến những cửa hàng gạo kia mua gạo. Những thương nhân lương thực kia thấy vậy, trong lòng nhất định sẽ vô cùng sốt ruột, bởi vì trong tay bọn họ còn nắm rất nhiều lương thực.Ngọc Tuấn Kiệt nghe được ánh mắt lấp lánh, nói:



- Biện pháp này của Kinh tế sử thật sự quá hay, thật ra sau này chúng ta cũng có thể dùng chiêu này mà thu hút khách nhân.



Lý Kỳ cười ha ha nói:



- Ngọc công tử thật sự thông minh, đây thật sự là biện pháp thu hút khách hàng rất tốt, đặc biệt là khi cửa hàng mới khai trương, có thể dùng giá thấp nhất đổi được báo đáp lớn nhất.



Phàn Thiếu Bạch nói:



- Nhưng nếu bọn họ cũng học chiêu này của ngài.



Lý Kỳ lắc đầu nói:



- Nếu bọn họ học chiêu này của ta, có thể bán được bao nhiêu lương thực chứ.- Điều này cũng đúng.



Phàn Thiếu Bạch gật đầu, cười nói:



- Xem ra bọn họ sẽ nhanh chóng giảm giá thôi.



Lý Kỳ ha ha nói:



- Nếu là như vậy, thì càng hợp ý ta, ta còn không đùa cho bọn chúng kêu gào sao.