Bắc Tống Phong Lưu

Chương 955 : Giảm giá rồi!

Ngày đăng: 07:36 30/04/20


Cùng lúc với nguy cơ tiền tệ ở Giang Nam vừa được giảm bớt, tình huống của bên Đông Kinh cũng bắt đầu chuyển sang hướng có lợi cho Lý Kỳ, chuyện này cũng thiệt thòi cho lá bài tẩy thứ hai của Lý Kỳ, chính là đọc hiểu chính sách



Bảy ngày sau khi tiến hành rut thăm mua gạo, Lý Kỳ lợi dụng Tuần san Đại Tống Thời đại bắt đầu tuyên truyền phổ biến đối với chế độ Thường Bình Thương, nội dung tuyên truyền trước mắt cũng không phải mổ xẻ chỗ sâu xa của chế độ này, mà là nói rõ chế độ này sẽ có những lợi ích gì đối với việc khống chế giá lương thực, hơn nữa còn nói có thể trong năm nay sẽ tiến hành khắp cả nước.



Nhưng, nếu cẩn thận đọc bài văn này, ngươi sẽ phát hiện, có rất nhiều chỗ trong đó đều lập lờ nước đôi, đặc biệt là ở mặt thời gian, không phải là “vài ngày nữa” mà là “mau chóng”, những từ như “có thể”, “có lẽ” tràn ngập khắp toàn văn, điều duynhất khẳng định chính là triều đình đã phê chuẩn, điều này là dân chúng cảm thấy ngứa ngáy, trong lòng vừa chờ mong, lại vừa buồn bực.



Từ mấy ngày trước, triều đình quyết định bắt đầu dùng chế độ này. Vì chuyện này, còn đặc biệt thành lập một bộ phận mới, gọi là Nông Nghiệp Cục, tạm thời quy về Thương Vụ Cục, cũng để cho Thương Vụ Cục và Tể tướng Thái Kinh cầm lái. Mặt khác Hộ Bộ, Hình Bộ, Tam Ti các tỉnh hợp tác với nhau duy trì cân bằng, tổng bộ trung ương vẫn do những bộ phận nói trên phái người tới đảm nhiệm, còn về phần địa phương, Lý Kỳ bắt đầu dùng người mới nhiều hơn, bởi vì người mới chưa bị cái chảo nhuộm quan trường nhuộm qua, bọn họ vẫn giữ một trái tim nhiệt huyết báo đáp triều đình vì dân phục vụ, hơn nữa, người mới trẻ tuổi, vô cùng nhiệt tình, chỉ cần phái một vài quan viên kinh nghiệm phong phú chủ trì đại cục là được.



Điều không giống với luật mạ non của Vương An Thạch chính là, khi luật mạnon vừa mới bắt đầu thi hành, chỉ mới thí điểm ở một huyện, mà nơi thí điểm của Thường Bình Thương lần này dường như bao trùm toàn bộ Giang Nam.



Việc này tất nhiên cũng là chủ ý của Lý Kỳ, bởi vì Giang Nam trên cơ bản đã bị phế rồi, tham quan khắp nơi, làm gì còn luật gì đáng nói, bây giờ đang là lúc phá bỏ tất cả để phục hưng. Cho nên, ngươi có phá hoại hơn nữa cũng không thể phá hoại hơn hiện tại, đã như vậy, thí điểm luật mới ở Giang Nam không nghi ngờ gì sẽ giảm thiệt hại đến mức thấp nhất. Đám người Tống Huy Tông cũng không ngốc, nghe Lý Kỳ nói có chứng có cứ, đương nhiên cũng đáp ứng.



Nhưng chính sách mới của triều đình mới ra lò cũng khiến dân chúng tràn trề lòng tin với giá lương thực, do đó cũng sẽ không vội vã đi mua lương thực, đương nhiên, vẫn phải đi rút thăm. Thứ nhất, bọn họ tin rằng giá lương thực sẽ giảm, nhưng sẽ không giảm ngay một trăm tám mươi văn trong vòng một tháng ngắn ngủi, thư hai,việc này cũng rất kích thích, mọi người cảm thấy rất hứng thú với cách làm ăn này.



Nhưng cứ như vậy, những thương nhân bán lương thực lớn sẽ khó chịu, chính sách này của triều đình vừa ra, dân chúng đều bày ra tư thế liều chết mà đợi, ngươi không giảm giá, ta không mua. Ta giảm ăn lại, ta kéo dài với ngươi.



Nếu là bình thường, bọn họ cũng kéo dài rất lâu, dù sao sớm muộn gì ngươi cũng hết gạo. Nhưng hiện tại trong tay bọn họ còn giữ rất nhiều gạo cũ, nếu tới mùa thu hoạch mà còn chưa bán đi, bọn họ sẽ lỗ nặng, hơn nữa sau mùa thu hoạch, lương thực chắc chắn sẽ sung túc, đến lúc đó dân chúng sẽ càng chọn lựa chờ chính sách lên đài.



Mắt thấy thế cục cực kỳ không ổn, bọn họ cuối cùng cũng chịu thua, chỉ một ngày, mấy hàng gạo lớn trong Kinh thành đồng thời giảm giá gạo tới hai trăm văn.- Giảm giá rồi, giá gạo giảm rồi.



- Cửa hàng gạo Cố gia giảm giá rồi.



Khắp phố lớn ngõ nhỏ có thể nghe thấy một vài thiếu niên chạy thật nhanh, miệng không ngừng hét lên.



- Đừng xô, đừng xô.



- Ta tới trước nha.



- Là ta tới trước.Chỉ thấy trước cửa hàng gạo đầy ắp người, đâu phải là mua gạo đâu, rõ ràng chính là cướp gạo, chuyện này cũng làm cho những thương nhân lương thực lớn kia thở phào nhẹ nhõm. Bọn họ thật sự sợ Lý Kỳ đuổi cùng giết tận.



Đương nhiên, ở cửa hàng gạo Túy Tiên Cư cũng có không ít người, dù sao bên này cũng thấp hơn hai mươi văn, một số người không thiếu lương thực lắm thì nguyện ý đến đây thử vận may.



Phàn Lâu



- Kinh tế sử, quả nhiên không ngoài dự tính của ngài, cuối cùng bọn họ cũng bắt đầu giảm giá, tin rằng không bao lâu nữa, giá các mặt hàng khác cũng giảm theo. Đúng rồi, bao giờ thì chúng ta bắt đầu giảm giá?



Phàn Thiếu Bạch đứng ở lầu bốn, nhìn cửa hàng gạo Cố gia nơi xa, cười ha hanói.



Lý Kỳ trợn trắng mắt nói:



- Còn phải nói sao, hôm nay phải giảm, bằng không, khách nhân thế nào cũng mắng chúng ta gian thương.



Phàn Thiếu Bạch nói:



- Chẳng phải ngài luôn coi gian thương là vinh dự sao?



- Ta chưa từng nói như vậy.



Lý Kỳ tức giận nói:



- Thái độ của ta đối với kẻ thù và đối với khách nhân hoàn toàn khác nhau, ta trước nay chưa từng lừa tiền của khách nhân.Phàn Thiếu Bạch bĩu môi nói:


- Ta biết được từ miệng của Hột Thạch Liệt đấy. Ngươi thân là thần tử của ta, ủ ra loại rượu ngon, lại mang cho người ngoài uống trước, sao lại có đạo lý này chứ.



Mẹ nó chứ! Hột Thạch Liệt này thật không có nghĩa khí. Lão tử tốt với ngươi như vậy, không ngờ trước khi đi còn bày trò cho ta, lần sau lão tử cho ngươi uống nước tiểu. Lý Kỳ ôm một bụng oán khí, ngoài miệng lại nói:



- Đại quan nhân, ngài đã trách lầm thần rồi.



Tống Huy Tông ồ một tiếng, nói:



- Nói vậy là sao?Lý Kỳ nghiêm mặt nói:



- Bởi vì trong loại Thiên Hạ Vô Song này của thần có tăng thêm một nguyên liệu, do đó sau khi ủ ra, nhất định phải tìm người uống thử. Ôi, nhắc tới cũng hổ thẹn, người bên cạnh thần đều là những người nhát như chuột, không ai nguyện ý lấy thân thử rượu, thần lại không uống rượu. Vừa lúc lúc ấy Hột Thạch Liệt đến đây, gan của y rất lớn, nên mỗi ngày thần đều cho y uống một ít, sau khi quan sát một thời gian, phát hiện y hoàn toàn không xuất hiện dị trạng gì, thế là thần lại tìm vài người thử rượu. Cho đến gần đây, thần mới khẳng định rượu này tuyệt đối an toàn, đang muốn hiến cho đại quan nhân, ai ngờ đại quan nhân hôm nay lại tới, thật sự là thật trùng hợp.



Đám người Tống Huy Tông nghe được hai mặt nhìn nhau, bỗng dưng đều bật cười ha ha.Cười xong, Tống Huy Tông chỉ Lý Kỳ nói:



- Tiểu tử ngươi kiếm cớ thật sự là không ai sánh bằng. Nếu muốn trị tội ngươi, thật sự không dễ dàng mà. Thôi, thôi, món nợ này lát nữa sẽ tính với ngươi. Ngươi mau mang rượu kia lên, nghe Hột Thạch Liệt nói ngon như vậy, ta không chờ được nữa.



- Dạ.



Thái Kinh bỗng nhiên nói:



- Đại quan nhân, có rượu mà không có đồ ăn thì không thành tiệc. Chúng thần đã lâu chưa thưởng thức tay nghề của Kim Đao Trù Vương, sao không bảo hắn làm vài món nhắm rượu, xem như trách phạt hắn.



Lão già, ông sắp xuống mồ rồi, còn tham ăn như vậy. Trong lòng Lý Kỳ thầmmắng một câu.



Lý Bang Ngạn ha ha nói:



- Nếu trách phạt, vậy nhất định phải có độ khó. Đại quan nhân, chi bằng như vậy, bảo Kim Đao Trù Vương trong vòng một canh giờ làm vài món mà trước đây chúng ta chưa từng ăn.



Tống Huy Tông nghe được ánh mắt lấp lánh, nói:



- Biện pháp này hay.



Lại cười nói với Lý Kỳ:



- Lý Kỳ, ngươi có nghe rõ không, nếu không làm ra, vậy ta sẽ trị ngươi tội khi quân.



Lý Kỳ hết chỗ nói rồi, buồn rầu nói:- Đại quan nhân, chuyện nàychuyện này và khi quân



- Hửm?



- Thần sẽ đi ngay bây giờ, xin đại quan nhân đợi một lát.



Lý Kỳ chạy nhanh như chớp ra ngoài, loáng thoáng nghe thấy hắn hét lên:



- Trần đại nương, mau mang một con vịt đến cho ta, nhớ phải ốm một chút, gần đây ta thích cảm giác xương xẩu.



Cảm giác xương xẩu?



Nhóm người Tống Huy Tông lại bật cười ha ha.