Bắc Tống Phong Lưu

Chương 959 : Sự sợ hãi của Nha Nội

Ngày đăng: 07:37 30/04/20


Quả nhiên, nghe lời khen của Lý Kỳ mới khiến mọi người thở phào nhẹ nhõm. Suy cho cùng hắn cũng là lão đại, lão đại nói ngươi làm không tốt, vậy thì dù ngươi có làm nhiều hơn nữa cũng vô dụng thôi.



Ngu Doãn Văn vui vẻ nói:



- Sư phụ, người thật sự cảm thấy tốt sao?



Toát mồ hôi! Bây giờ ta còn chưa xem hiểu nữa. Lý Kỳ gật đầu nói:



- Đương nhiên, nếu có hỏa thương, quân đội Đại Tống ta, thật sự như hổ thêm cánh mà.



- Giám sự nói không sai. Hỏa thương này dùng để đối phó sự tiến công của kỵ binh thật sự vô cùng thích hợp.Ngu Kỳ thoáng nghĩ rồi nói.



- Đúng đúng đúng.



Lý Kỳ gật đầu, bỗng nhiên hử một tiếng, bật thốt lên:



- Đốiđối phó kỵ binh?



Mã Kiều bên cạnh cau mày nói:



- Bộ soái, nếu ngài không biết, sao vừa rồi còn ra sức khen tốt.



Y vừa nói xong, tất cả mọi người đều nhìn Lý Kỳ.



Chết tiệt, suýt chút quên mất bên cạnh còn một khắc tinh đi theo. Lý Kỳ hận không thể lột da Mã Kiều, nhưng hắn biết, bây giờ hắn phải bình tĩnh, khẽ mỉm cườinói:



- Ta đường đường là Bộ soái, sao lại không biết, ngươi không biết mới đúng đó.



Mã Kiều vừa nghe vội nói:



- Phó Giám sự đã nói rõ ràng như vậy, Mã Kiều ta không đánh giặc mà còn hiểu rõ, nếu có mấy ngàn trường thương thủ, hợp lại thành trận, đợi kỵ binh đối phương xông lên giết thì đồng thời phóng ra mấy ngàn ngọn lửa, thế nào cũng thiêu sạch bọn chúng đến người ngã ngựa đổ.



Mấy ngàn ngọn lửa? Hai mắt Lý Kỳ trợn tròn, trong đầu tưởng tượng hình ảnh đó, số người này thật sự vô cùng khả quan nha.



Ngu Doãn Văn đồng ý nói:



- Mã đại ca nói rất đúng, chính là như vậy. Hơn nữa ống trúc này có thể nhanhchóng thay đổi, chúng ta có thể sắp xếp hai đội người thay phiên, duy trì đầy đủ hỏa lực.



Toát mồ hôi! Không ngờ ngay cả Mã Kiều ta cũng không bằng, may mà bọn họ không nhìn ra. Lý Kỳ khẽ cười nói:



- Mã Kiều, không ngờ ngươi còn có bản lĩnh này, nếu tòng quân, tương lai nhất định là một mãnh tướng.



Mã Kiều hừ một tiếng, khinh thường nói:



- Ta không thèm làm mãnh tướng.



Lý Kỳ hỏi theo bản năng:




Lý Kỳ vừa nghe tới tửu lâu, cũng nổi lòng tò mò, ồ một tiếng nói:



- Khoa trương vậy sao?



Cao Nha Nội thần thần bí bí nói:



- Ngươi nói xem tiểu lâu kia dùng cái gì để nấu ăn?



- Cái gì?



- Sâu đó.Khi Cao Nha Nội nói tới đây, toàn thân khẽ run, trực tiếp ngồi xổm trên ghế, nói:



- Là châu chấu. Người đó điên rồi, không ngờ chiên châu chấu ăn.



Vốn dĩ tâm tình Lý Kỳ không dao động gì, nhưng thấy Cao Nha Nội bị dọa thành như vậy, vì thế nhíu mày, xem như tỏ vẻ, nói:



- Kỳ lạ như vậy.



- Trách sao tên tiệm đó là Quái Vị Hiên.



Cao Nha Nội càng nói càng giận, nói:



- Lúc đó ta phun cả ra, nếu không phải bọn Tiểu Cừu ngăn cản, thế nào ta cũng phải bảo Lục Thiên đập phá tiệm đó, sao lại vậy chứ, con người ăn gì mà chẳng được, sao lại cứ phải ăn châu chấu, làm cho ta cả mấy ngày cũng không muốn ăn cơm. Lý Kỳ, ngươi nói xem chủ tiệm này có phải rất đáng giận hay không.Lý Kỳ gật đầu nói:



- Đúng là đáng giận, nhưng liên quan gì đến Tiểu Cửu?



Cao Nha Nội có chút lúng túng nói:



- Lúc đó ta bảo bọn Tiểu Cửu chạy lấy người, nhưng Tiểu Cửu không chỉ không chịu đi, còncòn bắt đầu ăn, còn trầm trồ khen ngợi, lại bảo bọn Tam Lang ăn, mấy ngày nay, mấy người bọn họ vẫn luôn chạy tới đó.



Hóa ra là như vậy, tên dở hơi này chắc chắn không dám đi, cho nên mới buồn bực như vậy, Lý Kỳ trầm ngâm một lát, nói:



- Nha Nội, ngày mai ngươi dẫn ta đi một chuyến.



Cao Nha Nội trợn trắng mắt, nói:



- Lý Kỳ, không ngờ ngươi đường đường là Trù vương mà cũng thấp hèn nhưvậy, lại muốn đi ăn sâu.



Lý Kỳ khó chịu nói:



- Ngươi trách móc cái gì chứ, ta đi giúp ngươi trút giận thôi.



Cao Nha Nội lập tức đổi giận thành vui, gật đầu nói:



- Được được được, ngày mai ta dẫn ngươi đi. Tiệm này một ngày không phá, ta sao có thể nuốt trôi cơm chứ.