Bắc Tống Phong Lưu

Chương 966 : Gậy ông đập lưng ông (1)

Ngày đăng: 07:37 30/04/20


Mã Kiều tỷ thí tay nghề làm bếp với người khác? Điên rồi, điên rồi, thằng nhãi này nhất định là điên rồi.



Lý Kỳ quả thực không thể tin được vào lỗ tai của mình, thằng nhãi này tuy rằng đi theo bên người Trù Vương hắn đây đã lâu, nhưng Lý Kỳ biết rằng, thằng nhãi này căn bản đối với trù nghệ là nửa điểm hứng thú cũng không có, dùng tám khối cơ bụng kia đảm đương cái thớt gỗ còn không sai biệt lắm, thái rau? OMG, Lý Kỳ không dám nghĩ tiếp nữa rồi, khẩn trương uống một ngụm trà, áp nỗi sợ xuống, lời nói ra con mẹ nó quá kinh người rồi.



So với sự khiếp sợ trên mặt Lý Kỳ, trên mặt Lỗ Mỹ Mỹ, Tửu Quỷ, thậm chí ngay cả Hoàng Tam Nguyên và Huống tri huyện kia đều là một mảnh mờ mịt.Hạnh phúc tới quá mau, Hoàng, Huống hai người cũng không biết nên dùng cái tư thế gì để nghênh đón, nên dáng vẻ cung kính quỳ một chân xuống đất, còn cả phủ phục, rối rắm, rất rối rắm rồi.



Tửu Quỷ gãi đầu nói:



- Tiểu Kiều, con --- con có phải là uống rượu say hay không.



Mã Kiều giận dữ, nói:



- Tửu Quỷ, ông cho ta là ông sao, ta đã say khi nào say chứ?



Tửu Quỷ buồn bực nói:



- Nhưng lời này của con so với nói lúc say rượu còn đáng sợ hơn a!



Lý Kỳ biểu hiện sự đồng ý rất sâu bằng mấy cái gật đầu.Loại người tinh quái như Lý Kỳ cũng không hiểu nổi, đơn thuần lại ngay thẳng như Lỗ Mỹ Mỹ càng thêm không hiểu, nói:



- Sư ca, huynh---!



Mã Kiều vừa nhấc tay, liền căt đưt Mỹ Lỗ Mỹ, nói:



- Sư muội, muội hãy tin tưởng vi huynh lần này thôi, lần tỷ thí này, chỉ có sư huynh đến so tài, mới có thể để cho bọn họ tâm phục khẩu phục.



Lỗ Mỹ Mỹ a một tiếng, chợt phát hiện đầu mình có chút không đủ dùng.



Lý Kỳ nhịn không được, lên tiếng nhắc nhở: 


Mà Mã Kiều, ừ, theo tư thế mà xem, hẳn là chuẩn bị thịt nướng.



Lỗ Mỹ Mỹ lúc này trong lòng là khẩn trương vô cùng, tay nghề của Mã Kiều, nàng rõ ràng nhất, cũng không phải đối thủ của Hoàng Tam Nguyên, nhưng nàng cũng hiểu được, Mã Kiều đợi nhiều năm như vậy, tuyệt đối không thể sử dụng việc này để nói giỡn, nhưng nàng hiện tại điều duy nhất có thể làm đấy, cũng chỉ có từ từ đợi kết quả.



Hoàng Tam Nguyên hiển nhiên là quen tay, từ lúc sơ chế đến khi vào nồi, hết thảy đều đâu vào đấy, liền ngay cả Lý Kỳ nhìn xem đều thoáng gật đầu, trái lại Mã Kiều bên kia, cũng là, ôi, không nói cũng thế.Ngưu Cao đương nhiên hy vọng Mã Kiều thắng lợi, nhỏ giọng hỏi:



- Bộ Soái, ngươi coi ai sẽ thắng?



Lý Kỳ cười khổ nói:



- Ngươi không thấy cái thằng kia đều sắp nướng cháy cả thịt rồi sao.



Ngưu Cao a một tiếng, hai mắt lộ ra một tia hoang mang.



Rất nhanh, canh cá của Hoàng Tam Nguyên liền ra lò, gã tự mình bưng lên trước, cung kính nói:



- Kính xin Kinh tế sử chỉ điểm một chút.



Lý Kỳ liếc nhìn canh cá vàng nhạt, gật đầu nói:



- Dường như cũng không tệ lắm ah.Nói xong, hắn cầm lấy thìa thoáng uống một ngụm, nói:



- Nếu như con cá này là vừa vớt lên đến, có lẽ hương vị rất tốt, nhưng điều này cũng không thể trách ngươi, bình thường đi.



Hoàng Tam Nguyên hơi sững sờ, không biết này bình thường từ Lý Kỳ trong miệng nói ra, đối với đầu bếp địa phương nhỏ bé này như gã đã là đánh giá vô cùng vô cùng cao rồi.



Kế tiếp liền đến lượt Mã Kiều, Lý Kỳ hơi hơi liếc mắt nhìn miếng thịt nướng kia của Mã Kiều, ngay cả chút muốn nếm thử cũng không có, cũng không phải là nói không nướng chín, chỉ có điều vừa liếc mắt nhìn miếng thịt này, đã biết khối thịt nướng này là xuất từ trong tay một người thường, mây đen đầy mặt a, thầm nghĩ, thằng nhãi này không phải là ôm cây cỏ đánh con thỏ, cố ý đến tra tấn ta chứ.