Bắc Tống Phong Lưu

Chương 116 : Nữ tử bên bờ sông​

Ngày đăng: 07:23 30/04/20


- Tốt rồi, náo nhiệt đã xem xong, chúng ta đi làm chính sự thôi. 



Lý Kỳ vỗ mông cô nàng, chỉ lên lầu cười nói. 



Cô nàng kia hờn dỗi một tiếng, ra vẻ ngượng ngùng nhăn nhó vài cái, liền dẫn Lý Kỳ lên lầu. 



Lúc lên lầu, cô nàng này thấy Lý Kỳ không đợi Phong Nghi Nô, rất hiếu kỳ hỏi: 



- Chẳng lẽ ca ca tới đây không phải vì nghe Phong Hành Thủ hát? 



Lý Kỳ khinh thường đáp: 



- Hài, từ trước tới nay ta rất ghét kiểu nữ nhân giả vờ rụt rè, giả vờ cao quý. Đặc biệt là ở địa phương này. Đã bán sao không bán triệt để.



Lời này có chút chua chua. Điển hình không được ăn nho, nên nói nho chua. 



Lời còn chưa dứt, chợt một đám người đi ra từ phía sau bậc thang. Bốn năm nha hoàn, ba bốn hán tử. Ở giữa là một vị mỹ nữ mặc váy lụa đỏ thẫm, tuổi chừng hai mươi. Mi thanh mục tú, khuôn mặt như hoa đào tháng ba, phong tình nguyệt ý, eo nhỏ lả lướt. 



Cô nàng vừa nhìn thấy mỹ nữ kia, liền biến sắc, vô ý thức kéo ống tay áo của Lý Kỳ. 



Lý Kỳ giống như không chú ý tới động tác này của nàng ta. Trong lòng âm thầm kinh ngạc. Ở chốn bụi hoa này cũng có một vị đại mỹ nữ như vậy. Chỉ là không biết muốn xài bao nhiêu tiền. Nghĩ tới chắc không hề rẻ.



Mỹ nữ kia cũng vừa vặn nhìn Lý Kỳ, khẽ cau mày, trong ánh mắt còn mang theo mấy phần lửa giận.



- Tiểu Oanh bái kiến Phong Hành Thủ. 



Đợi mỹ nữ kia tới gần, Tiểu Oanh vội vàng hành lễ. 



"Mịa, hóa ra đây mới là Phong Nghi Nô. Khó trách phái đoàn lớn như vậy. Quả nhiên là có chút tiền vốn." 



Khóe môi Lý Kỳ nhếch lên vẻ tà ta, rất không kiêng kỵ nhìn nàng từ trên xuống dưới. Cẩn thận ngắm một phen, thầm nghĩ, không tồi, không tồi, có chút tư thế của ngôi sao. Nếu cái mông vểnh lên chút thì thật hoàn mỹ. 



Phong Nghi Nô hơi gật đầu, lại nhíu mày trừng mắt nhìn Lý Kỳ, sau đó vội vàng đi xuống.



"Ta làm gì mà trừng ta. Ngươi ra đấy không phải cho người khác ngắm sao?". Lý Kỳ hừ một tiếng, nghĩ bụng, vênh váo cái đếch gì. Đợi lão tử kiếm được tiền, sẽ kéo ngươi tới Túy Tiên Cư làm tiểu nhị. 







Trong phòng. 



- Tiểu Oanh, nàng gọi ta vài câu quan nhân, cho ta nghe chút. 



- Quan nhânTiểu muội muốn 



- Thâm tình chút.




- Ngươi là người do Cao nha nội phái tới? 



Lý Kỳ vội vàng lắc đầu: 



- Không phải, cô đừng hiểu lầm. Ta chỉ đúng lúc cũng ở Phượng Tê Lâu mà thôi. 



Quý Hồng Nô cẩn thận nhìn hắn, thấy hắn không giống như là nói láo, trong lòng buông lỏng, nói: 



- Vừa rồi ngươi nói tự sát, rồi lại nói bình tĩnh, nghĩa là sao? 



Lý Kỳ sững sờ: 



- Lẽ nào không phải cô nương muốn nhảy sông tự vẫn? 



- Vì sao ta phải tự vẫn?



- Mịa, hù chết ta. 



Lý Kỳ vỗ ngực, tức giận nói: 



- Ta thấy cô đứng một mình ở bờ sông. Còn tưởng rằng cô chuẩn bị nhảy sông tự sát. Thiệt là, hù ta gần chết. 



Quý Hồng Nô hiếu kỳ hỏi: 



- Ta và ngươi không quen biết, vì sao ngươi phải khẩn trương như vậy? 



- Vì sao ta phải khẩn trương? 



Lý Kỳ thấy vấn đề này cực kỳ ngu ngốc, tức giận nói: 



- Cho dù ta thấy con mèo, con chó muốn nhảy sông tự sát, ta cũng làm như vây. Điều này có liên quan gì tới quen hay không?



Quý Hồng Nô nghe hắn nói như vây, cảm thấy có chút không được tự nhiên. Tuy nhiên nàng cũng biết Lý Kỳ có ý tốt, liền nhẹ nhàng thi lễ, cảm ơn Lý Kỳ. 



- Không cần, nếu cô đã không phải muốn tự sát, vậy thì không có chuyện gì rồi. 



Lý Kỳ thở dài một hơi, thấy sắc mặt của nàng khó coi, liền hảo tâm nói: 



- Vừa nãy cô uống một lúc nhiều rượu như vậy, lúc trở về nên dùng nước dấm pha với gừng mà uống. Còn có, vừa uống rượu xong lại ra gió lanh, rất dễ bị cảm. Thôi, cô nhanh đi về đi. 



Quý Hồng Nô nao nao, kinh ngạc nhìn Lý Kỳ: 



- Đại ca, vì sao huynh tốt với ta như vậy?​