Bắc Tống Phong Lưu

Chương 983 : Đại hội thi đấu cả nước (1) (2)

Ngày đăng: 07:37 30/04/20


Lý Kỳ thở dài một tiếng, che nửa bên mặt. Nói:



- Xem ra người mà ta phải đắc tội, không chỉ có vậy.



- À? Ngươi nói chuyện gì



- Không có chuyện gì, không có chuyện gì. Lý Kỳ vội lắc đầu, chưa từ bỏ ý định, nói:



- Tả đại ca, ngươi xem những nguyên liệu này dọn tới dọn lui, bên trong có tổn thất gì, chắc chắn sẽ không có người nào phát hiện ra. Ta đảm bảo, đây tuyệt đối là lần cuối cùng, hơn nữa ta định mang ra khỏi cung tất cả những thứ bào ngư, nhân sâm, một lần là đủ hòa vốn, à không không không, Ở nhà dốc lòng nghiên cứu, nhất định sẽ làm ra một món ăn chấn động trời đất, đến quỷ thần cũng phải khóc thầm.Toàn bộ? Tả Hữu Thanh nghe xong đều choáng váng, tức giận nói:



- Đừng nói là toàn bộ, một cây hành ngươi cũng đừng hòng mang ra khỏi cung, được rồi, ta còn có việc phải vội đi --- hai người các ngươi qua đây giúp đỡ Phó tổng quản.



- Vâng. Giúp đỡ? Lý Kỳ nhìn hai tiểu đầu bếp đứng bên cạnh, trong lòng tức giận mắng, giúp đỡ cmm, rõ ràng là đề phòng trộm cướp nha! Đáng giận, quá đáng giận, lão tử không cần. Vung tay áo, bước nhanh rời khỏi, nhưng đi chưa được bao xa, hắn lại vụng trộm quay đầu lại, mơ hồ có thể thấy khóe mắt vương một chút nước mắt.



Tần phủ, trong hậu đường.- Khổng nói thành nhân, Mạnh nói giữ nghĩa, Lý Kỳ ta mặc dù kém Khổng Mạnh, nhưng cũng biết cần cù tiết kiệm là phẩm chất tốt đẹp của dân tộc Trung Hoa ta. Nhưng ta chỉ muốn khởi xướng phẩm chất tốt đẹp này thôi, sai ở chỗ nào chứ? Có câu là nhà dột từ nóc dột xuống, có ai vừa ra đời nhất định là tham quan, cái này không phải là bị bức bách sao. Ta không nói xa xôi gì, chính là bọn tham quan ở Giang Nam, bọn chúng không phải là những thứ ăn bám cuộc sống xa xỉ của các quan trong triều sao, hiện giờ ngân khố quốc gia rất nhanh chóng sẽ cạn kiệt, bất kể thế nào. Là quân thần hẳn nên cần cù tiết kiệm một chút. Ta một lòng vì quốc gia, nhưng đổi được cái gì, là một nhiệm vụ không thể hoàn thành, loại việc này tên nhà ngươi còn lén lút nói nói được rồi, sao không nói trước mặt nhiều người như vậy, như thế rất tốt mà, nước đổ khó hốt mà! Thôi, thôi, Phật gia có nói, ta không vào địa ngục thì ai vào. Phu nhân, phu nhân, chết tiệt, người đang ngủ sao? Phản ứng gì đi chứ, đừng làm ta nói một người nói một mình.Lý Kỳ vừa về tới Tần phủ, vừa nhìn thấy Tần phu nhân ở hậu đường thưởng trà đọc sách, hắn người đầy bực bội cuối cùng không kiềm chế được nữa, giống như Hoàng Hà vỡ đê, tuôn ra ào ào, nhưng từ đầu đến cuối chỉ có một mình hắn nói, mà Tần phu nhân chỉ ngồi trên ghế nhắm mắt dưỡng thần, điều này làm cho Lý Kỳ cảm thấy mình giống như kẻ điên đang nói một mình.



Tần phu nhân hé mắt, thản nhiên nói:



- Kỳ thật việc này ngươi có thể tìm Hồng Nô nói.



- Đây cũng không phải là chuyện gì tốt, nàng đang mang thai, vẫn nên tránh nói với nàng, để nàng không lo lắng.



Lý Kỳ buồn bực nói.



- Vậy Cốt Dục đâu?- Cốt Dục dù nói thế nào, cũng là người Khiết Đan, mà phụ thân trong lúc này còn đang chạy trốn, nói chuyện này cho nàng nghe, cũng không ổn cho lắm.



- Phong Nghi Nô cũng được mà.



- Nàng ở chố Lý Sư Sư, chẳng lẽ người muốn ta chạy đến chỗ Lý Sư Sư nói xấu Hoàng thượng --- ừm ừm ừm.
Lý Kỳ ồ một tiếng. Bát quái nói: 



- Không phải có ai lại đến đây đề thân chứ? Người yên tâm, ta nhất định giúp người cửa ải này, còn không bì được một nửa của ta, tuyệt đối từ chối từ bên ngoài cửa.



Tần phu nhân tức giận nói:



- Ngươi nói đi đâu thế, ta chỉ muốn hỏi ngươi, trong tay ngươi có cònvé vào cửa hội thi đấu đá cầu ngày mai không.- Gì? Vé vào cửa?



Lý Kỳ ngu ngơ mở to hai mắt, biểu cảm thật không nghĩ tới.



Da mặt Tần phu nhân như hoa đào, vô cùng mịn màng, nói:



- Ngươi nhìn chằm chằm vào ta làm gì?



- Ồ, phu nhân nếu muốn đi xem, nói với ta một câu, không cần đến vé vào cửa. Lý Kỳ cực kì sảng thoái đáp, nghĩ thầm rằng, nếu đưa Tần phu nhân tới trận đấu đá cầu đó, vậy kéo được rất nhiều săn đuổi nha.



Tần phu nhân lắc đầu nói:



- Ta từ trước đến nay không có hứng thú với đá cầu, chỉ là bên nương của tacó mấy người thân thích muốn đi xem. Nhưng bọn họ không mua được vé vào cửa, vì vậy xin nương ta sang bên ta hỏi xem.



Thì ra là thế. Trong lòng Lý Kỳ hơi có chút mất mát, nói:



- Việc này bá mẫu có thể bảo Vương thúc thúc giúp đỡ nha, sao lại bảo ta?



Tần phu nhân thở dài:



- Ngươi cũng không phải không biết, phụ thân ta sợ nhất là phiền toái, nếu bảo ông đi tìm Thái úy, thì đó là chuyện không thể.