Bắc Tống Phong Lưu

Chương 988 : Mẹ kiếp! Cục dử mắt to quá!

Ngày đăng: 07:37 30/04/20


- Haizz, cuối cùng cũng đã tống được cái thằng khốn đó đi.



Lý Kỳ sau mấy ngày liền bận rộn, rốt cuộc cũng xem như có cơ hội được nghỉ ngơi. Chỉ tiếc là không có bào ngư, nhân sâm bỏ bụng, cuộc sống thiếu hẳn đi một phần tươi đẹp! Ngủ một mạch cho tới khi tự tỉnh, tập thể dục buổi sáng trong sân. Tuy nhiên đợt này nhàn hạ quá, hắn đâm ra thấy chán, thật là khi bận thì bận muốn chết, khi rảnh thì ngồi đau cả hột cà, haizz, làm người sao khó quá!



Cứ mỗi khi buồn chán thì Lý Kỳ chỉ còn cách gọi Mã Kiều tới cùng đi ra ngoài dạo một vòng.



Nơi đến đương nhiên là Túy Tiên Cư, dù sao thì chỗ đó cũng náo nhiệt mà.Khi đến Túy Tiên Cư, chỉ thấy trên tay mọi người là cuốn tuần san Đại Tống Thời Đại, ngay cả khi hắn đi vào cũng không có ai tiến tới chào cả. Lý Kỳ bị thờ ơ nên khá sửng sốt, nhưng rồi cũng rất nhanh ngộ ra, thầm nghĩ, đúng rồi, đúng rồi, hôm nay hình như là ngày cập nhật truyện Thần Điêu Đại Hiệp, thảo nào mọi người không đàm luận cuộc thi toàn quốc nữa. Xem ra Quá nhi của ta thật là được hưởng ứng. Nghĩ tới đây, hắn đột nhiên ai ôi một tiếng, lẩm bẩm tự nhủ gay go rồi, đoạn đột nhiên với tay ra, quơ ngay lấy một tờ báo ngay gần đó.



- Ai cướp Tiểu Long Nữ của ta ?



Vị khách kia đang đọc say mê thì tờ báo đột nhiên bị giật, thế này còn khó chịu hơn cả nhịn tiểu, liền tức giận kêu to. Nhưng khi y nhìn thấy đối phương chính là Lý Kỳ thì đã cố nén sự tức giận lại, buồn rầu nói:



- Lý Sư Phó, thế này là sao?Lý Kỳ chỉ nhìn tiêu đề rồi trả lại tờ báo cho vị khách đó luôn, cười nói:



- Ngươi vẫn không nhìn ra ta đang làm gì sao?



Trong lòng thì thở phào nhẹ nhõm, được lắm, được lắm, vẫn còn mấy hồi, Tiểu Long Nữ sẽ có thể đánh mất sự trong trắng, nhưng ta sẽ sớm nghĩ cách ngăn điều đó lại.



Vị khách kia ngơ ngác lắc đầu.



Lý Kỳ chậc một tiếng rồi nói:



- Ta là đều nghĩ cho các ngươi cả, đây gọi là kiểm tra đột xuất, xem xem cái đám thợ in kia có in lỗi gì không, hoặc là xem có chữ nào sai chính tả không. Điều này liên quan tới danh tiếng của Thái sư Học viện, ta không thể không thận trọng. Không thì ngươi cho rằng sáng sớm ra ta đã tới đây ngắm cảnh chắc. Ta bận rộn lắm chứ.Lời vừa dứt, chợt có người đứng cạnh nói:



- Sắp trưa đến nơi rồi, còn sáng sớm gì nữa.



Giọng nói mặc dù nhỏ, nhưng Lý Kỳ thì lại ngõ rõ mồn một, đoạn quay đầu sang nói:



- Mã Kiều, ngươi không muốn sống nữa hả?



Mã Kiều bĩu môi một cái rồi quay đầu đi.



Vị khách kia thì bị Lý Kỳ bịp bợm đến ngây cả người ra, chỉ biết gật đầu lia lịa nói:



- Dạ dạ dạ, Lý Sư Phó nói đúng lắm. Ha ha, phàm những thứ gì đã qua tay Lý Sư Phó, chúng tôi đều rất yên tâm.Lý Kỳ cười ha hả nói:



- Quá lời, quá lời rồi. Thôi, các ngươi đọc tiếp đi, ta lại rút bừa vài cuốn xem sao.
- Đại nhân, ngài đến rồi ạ.



Mỗi khi Trịnh Toàn thông báo tin tức cho Ngô Phúc Vinh xong là hai ngày sau y nhất định đứng đợi Lý Kỳ ở trước cổng.



- Mau dẫn ta đi xem xem.



Lý Kỳ nhảy từ trên ngựa xuống, chỉ roi ngựa về phía xưởng sản xuất, vội vã đi vào trong.



- Ai da, kiến thì ra đã to thế này rồi đấy.- Để ta ngắm xem, để ta ngắm xem.



- Để ta ngắm thêm lát nữa.



- Ngươi đã nhìn lâu vậy rồi, giờ tới lượt ta nhìn.



- Được được được, cho ngươi đấy.



- Oa! Một con kiến to quá.



Lý Kỳ vửa tới tiểu viện nơi Trịnh Toàn ở, đã thấy hai đại thúc trung niên trạc tầm ngoài 50 đang bò sát góc tường, thốt ra từng tiếng kêu kinh ngạc, ngay cả việc Lý Kỳ tới cũng không biết.Tiếng kêu thất thanh bất ngờ đó đã cái vị sư phụ đang càm kính giật nảy mình, suýt thì đánh rơi kính xuống đất, đoạn quay đầu nhìn lại, thấy Lý Kỳ thì còn kinh sợ hơn, vội đứng dậy hành lễ nói:



- Tham kiến đại nhân.



Lý Kỳ móc móc ngón tay.



Hai người kinh ngạc nhìn Lý Kỳ.



Lý Kỳ buồn bực nói:



- Đưa miếng kính đây.



- Vâng vâng vâng.Lúc này bọn họ mới kịp phản ứng lại, vội đưa miếng kính ra.



Lý Kỳ đỡ lấy miếng kính, như nhặt được ngọc, hắn cũng không biết là một người đến từ hậu thế như hắn sao lại kích động trước một miếng kính lúp bình thường đến vậy, đoạn đưa tới trước mắt nhìn, rồi giật mình lùi lại hai bước, vẻ mặt kinh hãi, miệng kêu to:



- Mẹ kiếp! Cục dử mắt to quá!