Bắc Tống Phong Lưu

Chương 993 : Thiên hạ vô cẩu (2)

Ngày đăng: 07:37 30/04/20


Cao Nha Nội nghe được mừng rỡ, nói:



- Lý Kỳ, ngươi đúng là bạn tâm giao mà, không uổng công ta xem ngươi như huynh đệ.



Hồng Thiên Cửu lại cau mày nói:



- Đại ca, chuyện này không giống phong cách của huynh nha. Theo hiểu biết của ta đối với huynh, huynh không xem chúng ta như bia đỡ, chúng ta đã cảm thấy đủ rồi. Huynh sao có thể giải vây cho chúng ta, đẩy trách nhiệm lên người mình chứ.



- Khụ khụ khụ.



Lý Kỳ chột dạ ho khan một trận. Hức, Tiểu Cửu này thật đúng là hiểu ta mà, giả vờ cả giận nói:- Tiểu Cửu, ngươi có ý gì hả, nếu ngươi không tin, chúng ta vào đó hỏi đi.



Hồng Thiên Cửu vội nói:



- Không không không. Xem như ta nói sai, đại ca, huynh đừng tức giận, đừng tức giận.



- Lẽ nào vậy chứ.



Lý Kỳ tức giận hừ một tiếng, nghĩ thầm, ta không lấy các ngươi ra làm bia, vậy ta là kẻ ngu sao.Chạng vạng ngày hôm sau.



Lý Kỳ vội vã chạy tới Túy Tiên Cư, hắn sở dĩ sốt ruột như vậy, cũng không phải xảy ra đại sự gì, chỉ vì Tống Huy Tông đột nhiên giá lâm, đúng là đòi mạng mà. Theo Điền Thất nói, sắc mặt Tống Huy Tông hôm nay dường như không tốt lắm, vì thế hắn chỉ có thể bỏ hết mọi chuyện trên người, vội vội vàng vàng chạy tới.



- Lẽ nào như thế, lẽ nào như thế.



Lý Kỳ vừa đến ngoài cửa sương phòng Thiên Thượng Nhân Gian, chỉ nghe thấy bên trong truyền đến tiếng oán giận của Tống Huy Tông.



Chết tiệt, rốt cuộc lại xảy ra chuyện gì? Gần đây dường như không xảy ra chuyện lớn gì nha! Chắc không lại hướng về phía ta chứ. Trong lòng Lý Kỳ chất chứa nghihoặc, sau khi thị vệ ngoài cửa thông báo xong, hắn mới thấp thỏm tiến vào.



Hôm nay Tống Huy Tông không mang theo nhiều người, chỉ có một mình Lương Sư Thành. 
- Ngươi không cần phải phủ nhận, ta thừa nhận lần trước có nói những lời đó,đáng tiếc lúc đó ta đang tức giận, hoàn toàn không nghĩ đến chuyện này. Có điều, sở dĩ lần này ta tức giận, quan trọng không phải là có tổ chức yến hội hay không. 



Là ta thúc đẩy sau màn đó thì làm sao chứ? Ông cũng đã nói ra miệng rồi, cho dù ta chịu để ông nuốt lời, nhưng chúng quan viên có chịu không hả, chỉ sợ Tam ti cũng không đáp ứng, một lần giảm nhiều bổng lộc như vậy, áp lực của Tam ti bọn họ cũng giảm đi không ít đó! Ván đã đóng thuyền, ông khóc đi thôi. Lý Kỳ hiếu kỳ nói:



- Vậy thì vì sao?



Tống Huy Tông ho nhẹ một tiếng, nói:



- Bởi vì chuyện này không công bằng với ta.



- Hả? Không công bằng với đại quan nhân? Việcviệc này không thể nào. Quy tắc trò chơi là do đại quan nhân ngài quy định, sao lại không công bằng với đại quannhân chứ.



Lý Kỳ kinh ngạc nói.



Tống Huy Tông ấm ức nói:



- Thế nào? Ngươi không biết thật, hay là giả vờ không biết hả?



Lý Kỳ lắc đầu nói:



- Thật không biết.



Tống Huy Tông nói:



- Thôi, thôi, xem ra tuổi ngươi còn trẻ, để ta nói cho ngươi biết vậy. Ta thân là quân chủ, nhất cử nhất động đều nằm trong sự giám sát của quần thần, nhưng các ngươi làm cái gì, ta lại không biết một chút nào cả. Ta ở trong cung tiết kiệm, muốn mời một vài bằng hữu tri kỷ cũng không được. Nhưng các ngươi lại ăn chơi đàngđiếm ở bên ngoài. Dân chúng không nhìn thấy những ngày tháng mà ta trải qua, nhưng lại nhìn thấy các ngươi tiêu xài như thế nào, đến lúc đó còn cho rằng là ta giật dây các ngươi. Hừ, ngươi đừng cho rằng ta không biết, rất nhiều đại thần trong triều đều có không ít đất đai, một chút bổng lộc này bọn họ căn bản không đặt trong lòng. Ngươi cũng như vậy, hằng ngày sống thế nào, sống ra sao hả.



Bằng hữu tri kỷ? Ông đang nói đùa sao, rõ ràng là một đám hồ bằng cẩu hữu. Lý Kỳ nghe ông ta nói, cảm thấy giống như đang tranh chấp với tiểu hài tử vậy. Có điều nói đi nói lại, Tống Huy Tông nói cũng không phải không có lý, nếu đã đề cao liêm khiết - chống lại hủ bai, đương nhiên quần thần phải đồng tâm hiệp lực, chỉ có như vậy, mới có thể giảm bớt tham ô nhận hối lộ, dù sao thì Tống Huy Tông một bàn tay cũng vỗ không nên tiếng mà.