Bắc Tống Phong Lưu

Chương 994 : Nhân tận kỳ dụng (1)

Ngày đăng: 07:37 30/04/20


Giáo trường Long Vệ Quân thành Bắc



Gió thu lướt qua không cuốn theo những chiếc lá khô như trước kia, cũng không mang theo những ngọn cỏ khô, trong giáo trường đã được quét tước sạch sẽ, không có một hạt bụi nào.



Lúc này trên thao trường không có binh lính đang luyện tập, từ khi Lý Kỳ nhậm chức tới nay, tình huống này thường xuyên xuất hiện, thậm chí có khi cả mấy ngày liền không thấy ai cả, không cần hỏi cũng biết binh lính trong doanh trại này đã ra ngoài dã luyện.



Lý Kỳ và Mã Kiều ngồi trong đại đường trống trải, trong đó không có cả hạ nhân châm trà rót nước.Chỉ chốc lát sau, truyền vào tiếng bước chân nặng nề, Ngưu Cao đi nhanh đến, ôm quyền nói:



- Khởi bẩm Bộ Soái, đã đưa toàn bộ người tới.



Lý Kỳ ừ một tiếng, bỗng nhiên giơ tay lên ngoắc ngón tay.



Ngưu Cao sửng sốt, lập tức tiến lên thấp giọng nói:



- Bộ Soái có gì dặn dò?



Lý Kỳ nhỏ giọng hỏi:



- Những người này đáng tin không?



Ngưu Cao nói:



- Không ai đáng tin cậy cả.Lý Kỳ cười hỏi:



- Sao lại không đáng tin?



Ngưu Cao đáp:



- Trước khi Bộ Soái nhậm chức, một trăm người này vốn là binh sĩ Long Vệ Quân, nổi danh vô lại trong quân, bình thường thường không luyện tập, chơi bời lêu lổng bên ngoài, ban ngày lang thang trên đường lấy việc ức hiếp dân chúng làm niềm vui, buổi tối không ở thanh lâu thì ở đổ phường, ngày đêm không về. Hơn nữa, đám người này rất giảo hoạt, cũng không muốn rời khỏi Kinh thành, cho nên khi hoán đổi Cấm quân, bọn họ đều giả bệnh giả chết, thà chết cũng không ra ngoài, dùng hết tất cả mọi thủ đoạn. Đợi qua đợt hoán đổi, họ lại sinh long hoạt hổ tiếp tục ở lại Kinh thành. Cho nên, bọn họ ở Kinh thành cũng khoảng mười năm rồi, tin rằng không ai hiểu hết về Kinh thành hơn tất cả bọn họ. Đừng nói là hỏi đường, cho dù là hỏi người, bất kể là lão phụ trên phố Biện Hà, hay là con nít nơi phố Mã Hành bọn họđều biết. Nói bọn họ là lưu manh vô lại đã là cất nhắc bọn họ rồi.



- Oa! Lợi hại như vậy?



- Nguyên nhân chính vì bình thường bọn họ đều không có việc gì để làm, vì vậy cả ngày lang thang gần Kinh thành, cho nên rất quen thuộc với mọi thứ trong Kinh thành.



- Vậy hiện tại thì sao?



Ngưu Cao nói:



- Từ sau khi Bộ Soái ngài nhậm chức, những người này ai nấy cũng bị đánh mấy gậy, chịu quân pháp vài lần, lúc này mới thành thật hơn, bây giờ ngài bảo bọn họ đi hướng đông, bọn họ tuyệt đối không dám đi hướng tây.- Vậy sao? 




- Cứ như vậy đi.



Nói xong, hắn đi đến trước mặt một người hỏi:



- Lúc nãy ngươi nói trong nhà còn có mẹ già tám mươi phải không?



Trên mặt binh lính kia hiện lên chút kích động, vội nói:



- Dạ.- Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?



- Hai mươi bảy.



- Nói cách khác mẹ ngươi năm mươi ba tuổi mới sinh ra ngươi, phải không? Khả năng sinh con của mẹ ngươi cũng mạnh thật nha!



Những người còn lại nghe xong đều buồn cười.



- Ặc



- Hửm?



- Hồi bẩm Bộ Soái, vừa rồi tiểu nhân nhất thời kích động nói sai, thật rathật ratiểu nhân muốn nói là tổ mẫu của tiểu nhân.



Lý Kỳ lắc đầu cười, lại đi đến trước mặt một người, nói:



- Vừa rồi ngươi nói nhi tử của ngươi mới sinh phải không?



- Cái nàyHồi bẩm Bộ soái, tiểu nhân muốn nói là tiểu hài tử của đại ca tiểu nhân.



Lý Kỳ lại đi đến trước một người nói:



- Vậy còn ngươi?



- Bộ Soái, mẹ của tiểu nhân tuy rằng đã qua đời, nhưng mỗi năm đi viếng cũng tốn không ít tiền.



- Mỗi năm ngươi đi viếng bà ấy bao nhiêu lần?- Ặcnhà tiểu nhân chỉ có bốn bức tường, do đó ba năm mới đi một lần.



- Ngươi đúng là hiếu thuận thật mà.