Bắc Tống Phong Lưu

Chương 996 : Thanh Chiếu gửi thư

Ngày đăng: 07:38 30/04/20


Thằng nhãi này yêu thương ta sao, sao chuyện rắm gì gã cũng phải chen chân vào vậy! Bây giờ Lý Kỳ vừa nhìn thấy Thái Du thì cảm thấy đau cả đầu. Người này không có bản lĩnh gì cả, nhưng đôi lúc lại đứng ra làm cho người ta lo lắng, thật phiền phức mà.



Tống Huy Tông nói:



- Vì sao ái khanh nói vậy?



Thái Du nói:



- Hồi bẩm Hoàng thượng, giao tử của triều ta vốn là thay thế cho phi tiền, thậm chí còn tiện lợi hơn phi tiền, không cần phải phí công tạo ra phi tiền nữa. Hơn nữa, nếu muốn phổ biến phi tiền, chỉ e cũng phải mất rất nhiều công sức, chẳng phải là uổng công vô ích sao.Ba người đứng đầu Tam ti cũng lần lượt đứng ta đồng ý với ý kiến của Thái Du. Tuy rằng hiện tại giao tử chỉ còn trên danh nghĩa, nhưng triều đình còn có thể mượn cớ này mà kiếm thêm một mớ. Có thể tưởng tượng được, một khi phi tiền xuất hiện thêm lần nữa, vậy giao tử không nghi ngờ gì nữa sẽ rơi đài, đây là điều mà Tam ti không muốn nhìn thấy.



Tống Huy Tông lại gật đầu, nói:



- Các khanh nói cũng có lý.



Lý Kỳ ha ha nói:



- Xem ra Anh Quốc công là người ủng hộ trung thành của giao tử mà. Như vậy đi, dưới giường nhà ta còn có vài rương giao tử, ta đổi thành tiền đồng với ngài theo tỉ lệ ba một, thế nào hả?Thái Du sửng sốt, nói:



- Việc này



Hiện giờ thằng ngốc cũng biết, đổi tiền bằng cách này thì bên tiền đồng thiệt thòi rất lớn nha.



Ngươi vẫn nên quay về đọc sách thêm vài năm rồi hãy đến đi, chỉ e ngươi còn không mạnh hơn cả phu nhân nhà ta nữa. Lý Kỳ mỉm cười, quét mắt nhìn quần thần:



- Các vị cũng thấy đó, sự do dự của Anh Quốc công cũng đã nói rõ giá trị của giao tử rồi. Tỷ lệ ba một, ba một mà ngài ấy còn không đổi, vậy có thể thấy tình hình hiện nay của giao tử rồi.



Nói rồi hắn bỗng dưng quay sang ôm quyền nói với Tống Huy Tông:



- Hoàng thượng, vi thần muốn tố cáo giao tử làm Đại Tống ta chịu nhục.- Tố cáo giao tử?



Tống Huy Tông nghe được có chút hồ đồ. Ban đầu ngươi tố cáo tiền đồng, bây giờ lại tố cái giao tử, lòng thành của ngươi luôn đi đôi với tiền sao! Nói:



- Nói vậy là sao?



Lý Kỳ nói:



- Hoàng thượng, trong giới kinh thương, phàm là muốn làm ăn lâu dài đều không thể thiếu thành tín. Nếu một thương nhân đánh mất thành tín, cũng tức là đánh mất tất cả. Hơn nữa, thành tín này muốn gầy dựng được cũng phải mất thời gian rất lâu, nhưng nếu muốn hủy đi lại chỉ trong sớm tối. Giao tử này có thể nói là triều đình bán cho dân chúng, nói trắng ra chính là một vụ làm ăn. Nhưng hiện nay dân chúng chỉ dùng tiền đồng để mua giao tử, mà không thể dùng giao tử đổi tiền đồng, dân chúng chỉ có thể trả tiền, mà không thể thu về. Điều này có thể nói là đi ngược lại vớinguyện vọng ban đầu khi giao tử xuất hiện. Có thể tưởng tượng, khi dân chúng cầm giao tử trong tay nhưng lại không thể mua được hàng hóa, hoặc chỉ có thể mua được những món hàng không xứng với giá trị của giao tử, không cần phải nói, trong lòng bọn họ nhất định đang mắng người đã bán giao tử cho bọn họ. Mà người bán này là ai, chính là triều đình. Hiện nay cứ mỗi tờ giao tử lưu hành trong dân gian thì danh dự của triều đình lại giảm đi một phần. Việc này chính là khi quân. Vi thần thỉnh cầu Hoàng thượng lập tức xử tử giao tử.Tống Huy Tông sửng sốt, lập tức cười mắng:



- Khanh thật sự đã cho trẫm nan đề nha. Giao tử này là một tờ giấy, sao có thể xử tử được.



Lý Kỳ nói:




Lý Kỳ không đợi bà nói xong liền vội vàng đi vào tiền sảnh, chỉ thấy Tần phu nhân đang ngồi trên ghế, vội hỏi:



- Phu nhân, Thanh Chiếu tỷ tỷ gửi thư đến sao?



Tần phu nhân gật đầu.



Lý Kỳ giơ tay ra ha ha nói:



- Có thể cho ta xem không.Tần phu nhân nhấc tay chỉ bên phải, nói:



- Ngươi hỏi ta làm gì, thư còn nằm ở chỗ y đó.



Trong giọng nói còn lộ vẻ oán giận.



Lý Kỳ quay đầu lại nhìn, chỉ thấy là một nam tử hơn hai mươi tuổi, nói:



- Ngươi là?



Nam tử kia đứng dây chắp tay nói:



- Hồi bẩm đại nhân, tiểu nhân là gia binh của Triệu Tri châu, phụng mệnh mang thư đến đây. Phu nhân của tiểu nhân có dặn, lá thư này nhất định phải chính tay giao cho Kinh tế sử.



- Vậy sao?Lý Kỳ cười ha ha, quay sang đắc ý nói với Tần phu nhân:



- Khó trách phu nhân không xem được thư, hóa ra không phải là gửi cho phu nhân, hại ta lãng phí biểu cảm mà. Xem ra quan hệ giữa phu nhân và Thanh Chiếu tỷ tỷ cũng bình thường nha, còn không bằng ta nữa.



Tần phu nhân xị mặt, không nói tiếng nào. Nàng không hiểu tại sao Lý Thanh Chiếu lại gửi thư cho Lý Kỳ mà không gửi cho mình, trong lòng có chút buồn bực.



Lý Kỳ trêu ghẹo một phen, vội vàng đưa tay sang người kia nói:



- Mau đưa thư của Thanh Chiếu tỷ tỷ cho ta.



Nam tử kia thấy Lý Kỳ mặc quan phục, hơn nữa còn có thẻ bài trên người, cũng không có nghi ngờ gì, nhanh chóng đưa thư qua.Lý Kỳ nhận thư, vội vàng mở ra xem, nhưng càng xem sắc mặt càng ngưng trọng, vẻ đắc ý vừa nãy đã biến mất vô tung vô ảnh từ lâu. Tần phu nhân bên cạnh thấy sắc mặt hắn không tốt, vội vàng hỏi:



- Trong thư Lý tỷ tỷ nói gì?



Lý Kỳ hơi ngẩn ra, đặt thư xuống, do dự trong chốc lát mới nói:



- À, không có chuyện lớn gì, Thanh Chiếu tỷ tỷ nói rất nhớ ta, hi vọng có thể sớm ngày hồi kinh, chỉ có vậy thôi, không liên quan gì đến phu nhân cả.