Bắc Tống Phong Lưu

Chương 998 : Nhạc Phi "giữ ấn" (2)

Ngày đăng: 07:38 30/04/20


Lý Kỳ nổi trận lôi đình nha, chỉ vào Mã Kiều hồi lâu mà không nói được gì, thật lâu sau mới nói:



- Nếu không nể mặt gánh lê này, ta thế nào cũng phải cho ngươi nếm thử đả cẩu bổng pháp của ta.



Mã Kiều gật đầu không nói, y cũng biết, bây giờ y nói gì cũng đều sai cả.



Một lát sau, Lý Kỳ thấy cánh cửa này không có chút động tĩnh gì, buồn bực nói:



- Phủ đệ của tên nhãi này đâu có lớn như vậy chứ, thông báo một tiếng thôi mà lâu như vậy sao.



Lại qua một lúc thật lâu, đại môn rốt cuộc cũng mở ra lần nữa, lần này là một nam nhân ăn mặc như viện công đi ra, lấm la lấm lét, vừa nhìn thì biết không phảiloại lương thiện gì rồi.



- Đã để Kinh tế sử đợi lâu, thật có lỗi, có lỗi.



Viện công này vừa mới đi ra liền chắp tay nói với Lý Kỳ.



Hiện giờ Lý Kỳ cũng lười so đo nhiều với gã, nói:



- Không sao, không sao, Anh Quốc công bận rộn công vụ, ta có thể hiểu được, bây giờ có thể vào rồi chứ.



Việc công kia khoát tay cười nói:



- Thật xin lỗi, trước mắt vẫn không thể. Chủ nhân nhà ta đang đăng đàn làm pháp, không tiện tiếp kiến.- Gì? Đăng đàn làm pháp?



Lý Kỳ kinh ngạc nói:



- Anh Quốc công còn có bản lĩnh này?



Viện công kia gật đầu nói:



- Chủ nhân được trời cao thương xót, nhìn trộm được thiên đạo, đăng đàn làm pháp dĩ nhiên là được.



- Oa! Có lợi hại như vậy không nha.



Lý Kỳ tỏ vẻ hoài nghi vô cùng, lại nói:



- Vậy không biết vì sao Anh Quốc công lại đăng đàn làm pháp? Pháp sự này phải làm bao lâu?Viện công kia nói:



- Ồ, chủ nhân nói đang giải oan cho vật.



- Giải oan cho vật? Giải oan cho người thì ta nghe nói rồi, nhưng là lần đầu nghe nói giải oan cho vật đó.



Mã Kiều bên cạnh không nhịn được nói.
- Làlà ta nghe nhầm, xin lỗi, xin lỗi.Lý Kỳ nói: 



- Nhìn tuổi tác của ngươi không lớn lắm, mà đã già đến mức này rồi sao, không nghe rõ cả lời nói nữa, chậc chậc, khuyên ngươi nhanh chóng dặn dò hậu sự cho thật tốt, để tránh tới lúc đó không kịp nói gì thì nằm thẳng xuống rồi, ngươi hiểu mà.



Viện công kia nghe thấy mà run rẩy cả người, nhưng đối diện gã là Lý Kỳ, gã nào dám phát tác, tức giận cũng phải nuốt vào bụng nha! Gật đầu nói:



- Đại nhân nói rất đúng, nói rất đúng, mời đại nhân.



Lý Kỳ cười, chỉ vào gánh lê kia, nói:



- Ta vốn định mang cái này cho heo ăn, nhưng bây giờ vừa gặp ngươi mà như đã thân, liền tặng cho ngươi đó.



Trong lòng lại nghĩ, đến đây mà còn phải tặng lễ sao? Lý Kỳ, ngươi điên rồi chắc, cho thằng nhãi kia một chút ánh sáng, chi bằng chiếu sáng khắp cả người mìnhđi.



Mã Kiều cũng không quan tâm nhiều như vậy, đưa tay dỡ gánh hành kia xuống đưa qua cho viện công, viện công kia do dự trong chốc lát, cuối cùng cũng nhận lấy.



Lý Kỳ cười ha ha, bước nhanh vào phủ Anh Quốc công.



Vừa vào cửa chính, viện công kia liền giao gánh lê cho đứa bé trông cửa, sau đó mời Lý Kỳ vào tiền sảnh.



Bước vào tiền sảnh chỉ thấy Thái Du quả thật đang mặc đạo bào ngồi trên ghế uống trà, Lý Kỳ không đợi viện công kia thông báo, liền nhanh chóng đi vào, chắp tay nói:



- Lý Kỳ mạo muội đến thăm, quấy rầy Anh Quốc công làm pháp, thứ tội, thứ tội.Thái Du khẽ nhấc mí mắt, thản nhiên nói:



- Hóa ra là Kinh tế sử, thật sự là khách hiếm, khách hiếm. Có điều người nên nói thứ tội là ta mới đúng. Kinh tế sứ lần đầu đến thăm mà không mang một trăm tám mươi con chó ra đón tiếp, thật có lỗi, có lỗi nha!



Tiểu tử giỏi lắm, mắng người cũng rất có phong phạm của ta nha. Lý Kỳ cười ha ha nói:



- Nào dám, nào dám.



Nói rồi hắn liền tự mình ngồi xuống, cười tủm tỉm với nữ tỳ hầu hạ bên cạnh nói:



- Tiểu muội muội, mau chóng châm trà đi.



Tỳ nữ kia nghe thấy đỏ bừng cả tai, lại liếc sang Thái Du, Thái Du gật đầu, nàng mới rót cho Lý Kỳ một chén trà.Tên lưu manh vô lại này, xem nơi này như là nhà của mình vậy. Thái Du thầm mắng một câu, khẽ cười nói:



- Không biết Kinh tế sử đột nhiên đến thăm có chuyện gì quan trọng cần thương lượng với Thái mỗ vậy?



Lý Kỳ hớp một ngụm trà lớn, chắp tay nói:



- Hôm nay tại hạ đến đây, thật ra là muốn chúc mừng Anh Quốc công.