Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1014 : Giết người diệt khẩu

Ngày đăng: 07:38 30/04/20


 Ngươi vừa rồi nói thật chứ, Triệu tri phủ thật sự có ý định bỏ thành mà chạy?



Nhạc Phi nhìn Tông Trạch rời đi, miệng đột nhiên lẩm bẩm.



Tên lính đứng cạnh y chắp tay nói:



- Tiểu nhân sao dám lừa gạt tướng quân, tảng sáng hôm nay, Triệu tri phủ giả làm thương nhân, mang theo lượng lớn gia sản muốn rời đi từ cổng tây, do tướng quân lệnh bọn tiểu nhân canh gác cổng thành, kiểm tra cẩn thận, đề phòng quân địch cử mật thám vào thành, khi huynh đệ quân ta tiến lên xét hỏi, thấy đối phương ấp a ấp úng, thế là chặn ngay lại, định giải về quân doanh thẩm tra, Triệu tri phủ lúc này mới nói ra sự thật, nhưng ông ta cãi là bản thân không muốn bỏ chạy, chỉ là mang số kim thạch tranh cổ tới chỗ cất giấu an toàn thôi.



Nhạc Phi một lòng vì nước, bình sinh ghét nhất cái hạng tham sống sợ chết này,đoạn cắn răng giận dữ nói:



- Chúng ta tới đây nguyện tắm máu mà chiến đấu, còn y đường đường là một tri phủ, lúc này lại muốn bỏ thành mà chạy, nếu như để dân chúng biết, nhất định lòng người ngả nghiêng, làm gì có cái lí đó, thật đáng ghê tởm vô cùng.



Nói tới đây, y lại nhớ tới mối thâm giao giữa Lý Kỳ và Lý Thanh Chiếu, không khỏi có chút do dự nói:



- Triệu phu nhân có đi cùng không?



Tên lính kia lắc đầu nói:



- Không thấy Tri Phủ phu nhân đâu.



Nhạc Phi gật gật đầu, nói:



- Bây giờ Triệu tri phủ ở đâu?Tên lính kia đáp:



- Do các huynh đệ mới tới đây lần đầu, rất nhiều người không biết Triệu tri phủ, cho nên đã giải ông ta vào trong doanh, đợi tướng quân định đoạt.



- Việc này có còn ai khác biết không?



- Lúc đó trời còn chưa sáng, người ra ngoài thành không nhiều, chỉ có mấy huynh đệ bọn tiểu nhân biết.



Nhạc Phi gật đầu nói:



- Rất tốt, lát nữa truyền lệnh ta, việc này ai dám nói ra, làm loạn lòng quân, sẽ bị xử theo quân pháp.




Tần Cối cau mày nói:



- Vương Phủ là hạng ham sống sợ chết, cũng tuyệt đối không phải hạng vô năng, loại người này chỉ cần chưa chết, thì tuyệt đối không tự nhận thua, vào cái thời điểmnày, lão nhất định sẽ có động tác nào đó, chứ không thể nào một câu xin tha cũng không có, càng không thể nào dập đầu nhận tội như vậy. Hơn nữa, con trai lão tuổi còn trẻ, mà lại bình thản được như vậy, hạ quan thấy bên trong nhất định có uẩn khúc gì.



Những lời này đã nhắc nhở Lý Kỳ, hắn thầm nghĩ, đúng thế, quá yên tĩnh vậy, tuyệt đối không giống tác phong của Vương Phủ. Ngón tay hắn gõ nhanh xuống bàn, trầm ngâm một lúc, lẽ nào--- Sắc mặt hắn đột nhiên thay đổi, đúng rồi, thằng nhãi này chơi trò quyền thuật không kém Thái Kinh, đồng thời tính toán kín kẽ, nếu như phát giác ra điều gì cũng là lẽ tất yếu, nếu như đúng là thế thì gay go rồi. Người này mánh khóe khôn lường, đoạn đột nhiên cười nói:



- Cho dù lão có năng lực thông thiên, thì có làm sao, đến nay đại cục đã định, lão nhất định phải tới Khâm Châu, không cần bàn cãi.Tần Cối vội nói:



- Đại nhân, Khâm Châu nói xa không xa, nói gần cũng chẳng gần, ngựa nhanh có thể trong 1 tháng là tới kinh sư.



Lý Kỳ nhướng mày nói:



- Vậy ý của ngươi là?



Tần Cối nhắm hờ mắt, lạnh lùng nói:



- Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, không nói hậu hoàn vô cùng, chỉ cầu chặn đứt hậu hoạn. Dẫu sao thì thế sự khó lường, chỉ cần bọn họ vẫn còn sống, thì ai dám đảm bảo hôm khác Vương Phủ sẽ trở lại kinh sư.



Lý Kỳ liếc mắt nhìn Tần Cối, thầm than một tiếng, lòng dạ đàn bà, đây có lẽ là sự khác biệt giữa ta và ngươi. Đoạn nói:- Ngươi nói cũng có lí, nhưng Đại Tống ta từ ngày lập quốc tới nay, rất ít khi giết đại thần, thậm chí có thể nói là chưa từng xảy ra, ngươi xem, người bình thường phạm tội đều bị phạt tù, còn sĩ đại phu phạm tội, còn có xe đưa đón, ôi, sớm biết thế này, ta lúc đầu cũng nên kiếm một cái danh Tiến sĩ.



Tần Cối nói:



- Đó chỉ là triều đình mà thôi, không hề đại diện cho mọi người trong thiên hạ, bọn giặc Phương Lạp cũng đâu có ít giết sĩ phu. Từ Đông Kinh tới Khâm Châu, đường sá xa xôi, nếu trên đường xảy ra chuyện bất ngờ gì, thì cũng chẳng có gì là lạ, cùng lắm thì là do bọn lính áp giải lơ là nhiệm vụ là xong.



- Đúng thế! Cái thứ bất ngờ thì thật khó tránh, nhưng chúng ta cũng có thể làm cho khả năng xảy ra điều ngoài ý muốn hạ xuống mức thấp nhất.Lý Kỳ đứng dậy bằng một chân, vớ lấy gậy ba toong bên cạnh, khập khiễng rời khỏi chỗ ngồi, quay đầu nói:



- Tần Cối, ngươi cử thêm người đi bảo vệ cha con Vương hiền tướng, linh hoạt chút, ta không muốn xảy ra---gọi là cái gì nhỉ, à, giết người diệt khẩu.



- Tuân mệnh!



Tần Cối vuốt cằm đáp