Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1016 : Đánh chiếm Côn Du Sơn (2)

Ngày đăng: 07:38 30/04/20


Nhưng vào lúc này, chợt nghe phía sau truyền đến một tiếng kêu buồn bực:



- Đại ca, các ngươi cũng không nghĩa khí rồi, ta đi nhà xí chút, cũng không đợi ---



Nói đến đây, giọng nói của gã bỗng dưng im bặt, hoảng sợi nhìn mấy bóng đen phía trước mặt.



Gã này xuất hiện cũng khiến cho mấy dã thú đang khát máu giật mình đến đổ mồ hôi lạnh.



- Đến đến ---



Âm thanh của gã cũng bắt đầu run rẩy.Vù!



- Còn chưa chờ cho gã mở mồm, một mũi tên đã ngầm bắn trúng cổ họng của gã, bịch một tiếng, chỉ thấy gã thẳng đờ ngã xuống.



Một người đang ngồi trên cây cao giơ cung tên để ra hiệu, lại có một người xông lên, nhìn xung quanh một lần, thấy không có người, mới vẫy tay xuống với đám binh lính còn lại.



Ở dưới tàng cây một người rút dao găm ra, nói:



- Không thể chậm chễ, nhanh hơn chút.



- Vâng.Nhưng thấy mười người đang phủ phục trên vách núi, thấp giọng nói với bên dưới:



- Các huynh đệ, nhanh hơn một chút.



Một tiếng này nhỏ vô cùng.



Nhưng dường như trên vách đá gài một cái máy ghi âm, từng tiếng một truyền xuống dưới.



Ngưu Cao nghe xong, lập tức thúc giục binh lính trèo nhanh hơn một chút



Trên vách đá dựng đứng các bóng đen lại bắt đầu chuyển động, nhưng tốc độ so với lúc trước nhanh hơn nhiều.Qua một hồi lâu, toàn bộ ba nghìn binh lính cuối cùng cũng trèo lên, thật sự có kinh hãi mà không có nguy hiểm!



Chinh phục vách núi này, cũng có nghĩa là cán cân thắng lợi nghiêng về phía bọn họ.



Ngưu Cao liếc mắt nhìn mấy cái thi thể, rồi lại nhìn sắc trời, nói:
- Là cấm quân kinh thành đánh lén. 



Khi bọn chúng phục kích Ngưu Cao, chỉ thấy đám thần tiễn này, nhưng bọn chúng không ngờ thần tiễn còn có thể nổ tung.



Trong làn khói, nhìn thấy mờ mờ phản quân chạy tứ tung bốn phía, cánh tay trần,không mặc quần, tóc tai bù xù, đi chân trần, liếc mắt một cái, thế nào cũng tưởng mình đang trong vườn bách thú.



Tuy rằng đối phương nhiều hơn y gấp mười lần, nhưng dù sao bọn chúng cũng không qua huấn luyện chính thức, một chút kỷ luật cũng bị sợ tới mức tan tác trong trận mưa tên thứ ba này.



Nhạc Phi nói không sai, bọn này là một đám ô hợp chỉ biết đánh trận, chỉ cần gặp tình huống đột ngột, sẽ không biết phải giải quyết thế nào.



Hơn nữa trong làn khói, bọn chúng cũng không biết đối phương mang đến đây bao nhiêu binh mã, hơn nữa chúng đến bây giờ còn chưa nghĩ ra cánh quân này rốt cuộc đến từ đâu.Trái lại cấm quân Ngưu Cao thống lĩnh, mỗi người đều giống như dã thú, phải nói rằng, phải biết rằng bọn họ nhẫn nhịn căm ghét đã lâu, nếu như không giải phóng ra, thật sự sẽ nhịn ra bệnh mất, hôm nay gặp thù báo thù, gặp người giết người, dù đối phương là nam hay nữ, người lớn hay trẻ con, đều không nhân nhượng, trên mặt không mang theo bất cứ một cảm xúc nào.



Ở trong mắt kẻ địch, kẻ thù đột nhiên xuất hiện như tử thần, trong nháy mắt tan tác thành trăm mảnh.



Trong tay Ngưu Cao cầm đồng giản không ngừng vung vẩy, giống như ở chỗ không người, chợt nghe phía trước có người hô:



- Mau yểm hộ giáo chủ lui lại.



Ngưu Cao vừa nghe thấy âm thanh này, lập tức nhìn đến, thỉ thấy một thiếu tướng cao khoảng một mét chín tay cầm Hồng Anh thương đang liên tiếp đâm xuyênqua hai người, hạc giữa bầy gà, nhìn thấy, thật sự gặp được kẻ thù nên đôi mắt đỏ hằn lên, hét lớn một tiếng:



- Dương Tiểu Nhi đừng chạy. Bước nhanh mau chóng đuổi theo.



Dương Tái Hưng cũng nhìn thấy Ngưu Cao, tức giận rít gào:



- Tiểu ngưu nhi, ông nội ta hôm nay nhất định phải lấy được cái mạng chó nhà ngươi.



Lại nghe thấy có người nói:



- Dương tướng quân, không được tham chiến, mau bỏ đi.



Đúng là Đào Phi.Dương Tái Hưng chán nản vung tay lên, cưỡi bạch mã, tiếp tục đâm, trường thương cực kì hiệu nghiệm, lại có ba tên lính nữa chết dưới thương của gã, sau đó phía sau gã hô:



- Mau rút lui, mau rút lui.