Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1017 : Người nhân nghĩa vô địch (1)

Ngày đăng: 07:38 30/04/20


Mặc dù âm thanh đuổi giết phía sau xa dần, nhưng Đào Định và một đám chim sợ cành cong không dám dừng lại nửa khắc, thậm chả đầu cũng không dám quay lại, trong lòng nghĩ sáng sớm đến Xích sơn trại, trốn ra bên ngoài, chỉ có tới Tô Sơn đảo, thì mới có thể an toàn.



Vì thế khi bọn chúng quay về ngã ba, Đào Đinh không chút do dự chuyển sang con đường phía trái chạy trốn.



Cũng không biết chạy bao lâu, bỗng nhiên tiếng ngựa đột nhiên vang lên



- A ---!



Nhưng thấy một đám người chết ngựa đổ, chỉ trong chớp mắt, mười mấy tên kịbinh ngã nhoài xuống đất.



- Hỏng bét!



Đào Định vẫn chưa hoàn hồn thấy chỗ nào cũng có người mai phục, hoảng sợ không ngừng, nhưng chưa chờ cho bọn chúng kịp phản ứng, hông dưới vật cưỡi đột nhiên vọt lên ngã thẳng về phía trước, trực tiếp văng gã ra ngoài.



- Đại ca---



- Giáo chủ!



- Grừ --!Chỉ thấy trong bụi cỏ xung quanh bỗng nhiên xông ra mấy ngàn người, vây quanh bọc kín đám bại tướng còn sót lại. Một người cất cao giọng nói:



- Đào tặc, lúc trước ngươi trả vờ chịu thua, suýt làm hại Phương đại tướng ta, hôm nay ta liền gậy ông đập lưng ông.



Một thiếu tướng đứng bên trái sườn dốc, trong tay cầm trường thương, uy phong lẫm liệt.



Không phải Nhạc Phi thì là ai.
Đào Phi sao có thể là đối thủ của Nhạc Phi, nghiêng người né tránh, nào biết đây chỉ là đòn giả thoáng qua của Nhạc Phi, nhưng khi thấy Nhạc Phi trong nháy mắt đã đi đến bên người Đào Phi, hai chân kẹp chặt, thân mình nghiêng về phía trước, một tay tóm lấy ngực Đào Phi, tức giận gầm lên một tiếng, một tay trực tiếp bắt sống gã.- Đại ca! 



- Giáo chủ!



Đào Phi, Dương Tái Hưng và một đám tướng sĩ thấy Đào Phi bị Nhạc Phi một tay bắt sống, kinh hãi, muốn tiến lên cứu, nhưng khổ nỗi xung quanh đều là kẻ địch, làm sao có thể xông lên.



Tinh thần sợ hãi trong phút chốc, làm Đào Phi nhất thời không chú ý, bị đối phương dùng móc câu của thương ghìm chặt lấy chân, chợt thấy thân mình mất đi cân bằng, cả người và ngựa đều ngã xuống đất.



Cấm quân cùng lên một loạt, bắt lấy gã.Chỉ trong nháy mắt, toàn bộ huynh đệ Đào thị đều bắt được, điều này đối với phản quân mà nói, không thể nghi ngờ gì là họa vô đơn chí, một tia hy vọng cuối cùng trong lòng cũng tan vỡ, không ít người đã bỏ cuộc không chống cự nữa.



Dương Tái Hưng mắt thấy cứu huynh đệ Đào thị vô vọng, trong lòng không kìm nén một tiếng thở dài, trường thương vung lên, đánh lui một lớp kẻ thù, lại đâm mạnh một kích vào mông ngựa, phóng ngựa liều chết xông lên. Tuy rằng y chỉ mười sáu, mười bảy tuổi, nhưng dáng người đặc biệt cao, ước chừng một mét chín, hơn nữa sức lớn vô cùng, người ngựa này xông lên, quả nhiên không thể ngăn cản.



Không xong, y muốn chạy trốn.



Nhạc Phi thấy Dương Tái Hưng muốn một mình thoát khỏi vòng vây, trong lòng rùng mình, ném Đào Định trên lưng ngựa cho binh lính, phi ngựa đuổi theo. Ngoàimiệng hét to:



- Không được bắn tên, ta muốn bắt sống.



Cung thủ nấp hai bên nghe thấy tiếng hô của Nhạc Phi, đều buông cung nỏ xuống, dưới cách trị quân của Lý Kỳ, cung thủ nếu có thể ẩn núp kỹ càng, thì vĩnh viễn không cần lộ mặt



Dương Tái Hưng tuổi trẻ khí thịnh, cảm thấy lời này của Nhạc Phi là cố ý làm nhục y, trong lòng càng thêm tức giận, vốn nghĩ quay ngựa lại sống chết một phen với người này, nhưng nghĩ lại, ở nơi thanh sơn, không sợ không có củi đốt. Vì vậy y không để ý tới Nhạc Phi nữa, tiếp tục phá vây.



Vốn dĩ cấm quân đã bao vây được Dương Tái Hưng, nhưng nghe theo lời Nhạc Phi muốn bắt sống, quân lệnh như núi, cái này khen ngược rồi, ngược lại còn tróibuộc bản thân. Trong lúc nhất thời không ngờ để lộ ra sơ hở, cho Dương Tái Hưng một đường sống. Dương Tái Hưng thấy cơ hội tới, sao có thể không nắm lấy, thương pháp ngày càng linh động, Hồng Anh thương trong tay y không ngừng nhảy múa trong đám người, giống như ở chỗ không người.