Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1018 : Hiểu lầm lớn

Ngày đăng: 07:38 30/04/20


Ở thời này, thời gian xét nhà có thể ngắn có thể dài, giống như Kỷ Mẫn Nhân, thời gian một chén trà là xong, còn giống như xét nhà tham quan Vương Phủ lớn như vậy, thì là một quá trình cực kì rườm rà, thật ra hậu thế không phải như vậy, dù khoa học kĩ thuật những thế kỉ sau cực kì phát triển, nhưng người thông minh cũng rất nhiều, có lẽ đây chính là quan niệm công và thủ, tham đối với tham mà nói, từ đầu tới cuối vẫn là vị trí bị động.



Kỳ thật ngày ấy, Lý Kỳ chỉ thống kê một lần vàng bạc châu báu trong nhà Vương Phủ, nhưng vẫn còn những tài sản cố định, ví dụ như khế ước nhà, khế ước đất vvHơn nữa Vương Phủ khắp nơi đều có tài sản, muốn tính ra một số liệu chính xác, không phải mất một ngày là có thể làm xong.



Lý Kỳ cũng không đợi số liệu cụ thể này, khám nhà của người khác, tốt nhất làmơ mơ màng màng, con số quá chuẩn xác sẽ bán đứng mình. Vì thế, ngày thứ hai, hắn liền cùng Lưu công công vào cung diện thánh, đưa cho Tống Huy Tông tài sản của Vương Phủ đã được thống kê và chia thành hai phần.



Tống Huy Tông cầm cuốn đầu tiên lên trước, tay vừa sờ đến độ dày, trong lòng không cảm thấy cả kinh, thầm nghĩ, dầy như vậy, tên đó rốt cuộc có bao nhiêu tài sản vậy! Mang theo tò mò, ông ta mở ra nhìn kỹ, càng xem là kinh ngạc, tính cả phòng ốc, đất đai vân vân, nhẩm tính, không phải mười triệu quan thì cũng tám triệu quan.



So với ông ta còn nhiều tiền hơn.



Thần tử này không ngờ nhiều tiền hơn hoàng đế, có thể nghĩ, triều đình này rốt cuộc cmn kinh khủng đến cỡ nào nữa.Từng chuỗi con số dài dằng dặc không nghi ngờ gì đã quật mạnh vào khuôn mặt anh tuấn của Tống Huy Tông, xem đến mặt sau, khuôn mặt đỏ phừng phừng, không nói lời nào, hai mắt đều mang theo tức giận.



Nhưng, nói đi cũng phải nói lại, ông ta còn mặt mũi nào để nói chuyện, đây đều là ông ta tạo thành.



Buông cuốn thứ nhất, thấy cuốn thứ hai còn dày hơn so với cuốn thứ nhất, tâm đều nguội lạnh, từ cuốn thứ nhất có thể đoán ra, Vương Phủ có tới mấy ngàn bạc triệu gia tài, còn giàu hơn cả ngân khố quốc gia, nếu như lão muốn tạo phản, vậy thì không ít người sẽ ủng hộ lão.



Nhưng, sau khi ông ta cầm cuốn thứ hai xem, trong lòng lại kinh ngạc, bởi vì cuốn thứ hai là các khoản của cuốn thứ nhất chia làm hai phần, trong lòng cảm thấykhó hiểu, Vì thế hỏi Lý Kỳ, cuốn thứ hai rốt cuộc là gì?



Lý Kỳ lập tức nói với ông ta suy nghĩ chia đều hai bên, Quân Khí Giám, Tam ty mỗi bên một nửa, cẩn thận nói lại một lần nữa với Tống Huy Tông, trọng điểm không phải là quốc gia đại sự gì đó, mà là ta giàu nước giàu.



Tống Huy Tống nghe xong, lập tức hiểu rõ, ông ta hiện giờ thiếu tiền rất cấp bách, nếu như không làm ra khoản tiền riêng, thì ông ta cảm thấy ngôi vị hoàng đế này cũng không cần tiếp tục phải làm nữa, đối với bốn chữ đánh giá mà Lý Kỳ nói ra --- lẽ ra nên như thế.



Nói đến đây, trong lòng Tống Huy Tống không còn tức giận, vui mừng còn không kịp. Đây chính là số tiền bất chính nha, không lấy thật không có lẽ trời. Vương Phủ tích được nhiều năm như vậy, cuối cùng lại giúp triều đình gánh tội, hơn nữa,toàn bộ thanh danh đều tính lên lão, vụ mua bán này thật sự là hả lòng hả dạ.



Quân thần hai người lại đi sâu vào nghiên cứu thảo luận một hồi, đương nhiên, mục đích của nghiên cứu thảo luận là lừa Tam ty và chư vị đại thần thế nào.



Hai người sau khi trao đổi xong, ngày hôm sau lên triều, Tống Huy Tông lập tức triệu tập quần thần, đầu tiên là tự mình kiểm điểm một phen, lại nghiêm khắc quở trách tội trạng Vương Phủ một lần, nhưng những thứ này đều là lời bỏ đi, đối với quân thần mà nói đều không quan trọng, người đã đi rồi, nói những thứ này có tác dụng rắm gì nữa. Nhưng, khi cuối cùng Tống Huy Tông nói số tài sản bị tịch thu của nhà Vương Phủ, quần thần nhất thời sợ ngây người, hai mắt đều lột ra ánh mắt tham lam.



Ba người đứng đầu của Tam ty lại mừng như điên, không cần phải nói, khoảntiền này rất định sẽ sung công, chẳng lẽ còn cầm đi làm việc thiện được!



Phải biết rằng, đây là kết quả khi đã trải qua sửa chữa số liệu, tỉ mỉ.



Lý Kỳ thấy vẻ mặt của đám người Hoàng Tín Nhân, hận không thể đấm mạnh ngực, trong lòng hô to, sớm biết bọn họ dễ dàng thoải mái như vậy, hôm qua đã viết bớt đi một con số không rồi.



Nói tóm lại, khám xét một nhà, cả sảnh vui mừng.



Lần lâm triều này không nghi ngờ gì kết thúc trong vui mừng.


- Có lý!



Lý Kỳ đứng mạnh dậy, cầm một chậu hoa cúc đen lên nói:



- Bây giờ ta mang đi bán chúng, thủ tiêu tang vật không để lại dấu vết.



- Không cho bán.



Sắc mặt Tần phu nhân cả kinh, vội vàng vươn tay muốn đoạt lại chậu hoa.Lý Kỳ không hề để ý chút tiền ấy, chẳng qua thấy Tần phu nhân cứ một mực chính nghĩa, một mực nói về chậu hoa cúc đen không ngừng, trong lòng suy nghĩ muốn trêu đùa nàng một phen, vui quá hóa buồn, đúng lúc đùi phải đụng một phát vào góc bàn.



Cmn, quên mất ta vẫn là một người què!



Miệng vết thương đùi phải của Lý Kỳ lại đau lên một trận, sắc mặt trong nháy mắt trở nên tái nhợt, nhất thời không chịu được, quỵ ngã xuống.



Thật sự là quả báo nha! Vốn định trêu đùa người khác, ngược lại gieo gió gặt bão.



- Cẩn thận!Tần phu nhân kinh hô một tiếng, vội vàng đưa tay lại đỡ.



- Bịch!



- A!



Lý Kỳ quỳ một chân trên đất, kêu lên một tiếng đau đớn, mồ hôi to như hạt đậu rơi xuống gò má, lại nghe thấy Tần phu nhân nói:



- May mắn không việc gì.



Ngươi mù à? Thế này mà gọi không có việc gì à? Lý Kỳ không thể tin nổi ngẩng đầu lên, thấy hai tay Tần phu nhân nâng chậu hoa cúc đen hắn đang cầm lên, ánh mắt tràn đầy yêu thương, về phần hắn, từ đầu đến cuối không thèm liếc mắt đến một cái.Hóa ra vừa rồi nàng không muốn đỡ ta, mà là đỡ chậu hoa này, chẳng lẽ trai đẹp thế này mà không sánh nổi với một bồn hoa? Lý Kỳ lúc này chỉ muốn vùi đầu khóc lớn một hồi, không cần phải làm tổn thương con tim người ta thế này đâu, rưng rưng nước mắt, gần như muốn tràn mi tuôn ra.



Đúng lúc này, bên ngoài bỗng vang lên một tiếng ho nhẹ, một người từ bên ngoài nói:



- Tiểu tử hay lắm, đã có bốn vị thê tử còn chưa đủ hay sao, bây giờ còn muốn quyến rũ con gái của ta, thật sự là buồn cười.



Lý Kỳ quay đầu lại nhìn, thấy Triệu Hoàn và Vương Trọng Lăng từ bên ngoài vào, ánh mắt hai người thật mờ ám, vội giải thích:



- Vương thúc thúc, đây thật sự là một hiểu lầm rất lớn.