Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1033 : Đầu bếp hống hách (1)

Ngày đăng: 07:38 30/04/20


Lưu Vân Hi không lưu nửa phần mặt mũi nói:



- Này không cần ngươi phải dạy, người bệnh là vì giận khí công tâm, ấp ủ lâu thành tật, mới dẫn đến lục tạng lục phủ bị tổn hại, thân thể đã hết sức yếu ớt rồi, có câu là, thuốc ba phần độc. Những thuốc này phân lượng tuy rằng đã rất nhẹ rồi, nhưng lấy tình huống người bệnh hiện giờ căn bản là chịu không nổi.



Tống Huy Tông thoáng sửng sốt, bừng tỉnh đại ngộ, mặt lộ vẻ áy náy, kỳ thật điều này nói ra, còn phải trách ông ta quá mức mãnh liệt rồi. Chính là bởi vì ông buộc những ngự y này chữa bệnh cho Lý Sư Sư, còn trái một câu mất đầu, phải một câu xử trảm, những ngự y này nếu không khai một chút thuốc, vậy ông ta không thể không giam toàn bộ bọn họ lại.



Lý Kỳ nghe vậy, cũng hiểu rõ ra, không khỏi liếc mắt nhìn Tống Huy Tông,không dám nhiều lời lần nữa.



Tống Huy Tông lại hỏi:



- Vậy ngươi có có biện pháp nào chữa khỏi bệnh cho Sư Sư?



Lưu Vân Hi không vui nói:



- Ngươi đây không phải là nói vô nghĩa sao, nếu ta trị không hết, vậy ta tới nơi này làm chi.



Đại tỷ, ngươi tha cho ta đi, ta còn trẻ, không muốn chết nha. Lý Kỳ phẫn nộ quát:



- Quái Thập Nương, cô hiểu chút lễ phép biết không.



Lời này nghe như là tức giận, nhưng hơn nữa là khẩn cầu, cầu xin a!Lưu Vân Hi nói:



- Ta từ nhỏ lớn lên ở trên núi, cũng không hiểu những thứ này, chẳng lẽ ngươi là ngày đầu tiên quen biết ta sao.



Tống Huy Tông nhíu mày liếc nhìn Lý Kỳ, nói:



- Lý Kỳ, ngươi có thể bớt tranh cãi không.



Con mẹ nó! Ta là đang giúp ngươi nha. Lý Kỳ vô tội nói:




Bữa ăn? Nữ nhân này không phải là đang chơi xỏ ta chứ? Lý Kỳ nghe vậy thì cảm thấy lo sợ.



Lưu Vân Hi dường như từng giây từng phút đều đang quan sát Lý Kỳ, thấy sắc mặt hắn khác thường, khóe miệng lộ ra một chút ý cười giảo hoạt, nàng tuy rằng không rành thế sự, nhưng cũng nhìn ra Lý Kỳ khá sợ người trước mặt này, cười nói:



- Tuy rằng tài nấu nướng của vị Kim Đao Trù Vương này cũng là bình thường, nhưng trước mắt dường như tìm không ra người nào tốt hơn so với hắn.



Ta chửi tổ tông mười tám đời nhà cô. Đây thật đúng là ghét của nào trời trao củaấy mà, Lý Kỳ hận không thể đá một cước qua đó.



Tống Huy Tông gật gật đầu nói:



- Ta cũng nghĩ như vậy đấy, Lý Kỳ, chuyện ăn uống của Sư Sư đành giao cho ngươi rồi, hiệp trợ thần y thật tốt, ngươi chớ có để cho ta thất vọng.



Không đúng, không đúng, nữ nhân này nói về bản thân giống như Hoa Đà tái thế vậy, nếu chẳng may xảy ra vấn đề gì, vậy trách nhiệm chẳng phải đều đổ hết lên người của ta sao, cái này không thể được. Lý Kỳ biến sắc, tự tin nói:



- Đại quan nhân xin yên tâm, Kim Đao Trù Vương ta đây tuyệt không phải là hư danh, Thái sư chính là bằng chứng tốt nhất, bảo đảm một tháng sau, Sư Sư cô nương sinh long hoạt hổ.



Lưu Vân Hi thản nhiên nói:- Sinh long hoạt hổ? Ta đây cũng không dám cam đoan, tối đa cũng chỉ có thể đi lại được.



Toát mồ hôi! Mẹ nó! Khoác lác quá mất rồi. Lý Kỳ cắn răng nói:



- Đây chẳng qua là y thuật của cô không tinh mà thôi.



Lưu Vân Hi nói:



- Vậy ngươi liền mời cao nhân khác đi.



- Ngươi --- ngươi thắng!