Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1036 : Vất vả nho nhỏ ngang với khích lệ (2)

Ngày đăng: 07:38 30/04/20


Lý Kỳ lại khoát tay nói:



- Thôi được rồi, chuyện này cũng không thể trách các ngươi được. Đoàn đội này của các ngươi cũng vừa mới thành lập không lâu. Về chế độ chắc chắn cũng có chút sơ hở, chỉ cần nói thiên ý như vậy là được. Tuy nhiên, nếu có lỗ hổng, chúng ta cũng phải nghĩ cách sửa chữa. Các ngươi cũng có thể nói ý kiến của các ngươi. Tóm lại, ta nhất định phải là người đầu tiên, biết tin mà ta muốn biết.



Trong lòng tính toán, nên đi xây dựng một chế độ hoàn thiện. Nhưng, bên trong lại có vấn đề tồn tại. Đó chính là hắn cũng không dám nói hết tâm tư của mình cho những người này biết được. Cứ như vậy, những tên săn tin này làm sao có thể phân biệt được tin nào quan trọng hay không?



Suy nghĩ một hồi, hắn lại nói:



- Như vậy đi, ta sẽ trở về lập ra các khu vực trọng điểm. Trong mấy khu vực, một khi có bất kỳ động tác khác thường, các ngươi phải nhanh chóng thông báo cho ta.



- Vâng.



Những người đó đồng thanh đáp.



Lý Kỳ lại nói:



- Đúng rồi, về động tĩnh gần đây của Quách Phó soái, các ngươi còn biết gì nữa?



Tên hòa thượng đó nói:



- Quách Phó soái hành sự rất cẩn thận. Chúng tôi cũng có người theo dõi ông ta, nhưng đều bị mất dấu.



Không sai, không sai, mặc dù Quách Dược Sư không biết mình bố trí một lượng lớn kẻ săn tin trong kinh thành. Nhưng, ông ta chắc chắn sẽ đề phòng mình ra tay, tuyệt đối không thể để lại bất kỳ dấu tích nào. Lý Kỳ khẽ gật đầu.



Tên thuyền gia đó bỗng nói:



- Thuộc hạ của ta mấy hôm trước đã thấy Quách Phó soái lên một du thuyền rồi.



Lý Kỳ ồ lên một tiếng, nói:



- Một mình ông ta sao?



- Cũng không phải, còn có một người nữa, chỉ là người đó ta chưa từng gặp.



Người đó khẳng định chính là Cảnh Trọng Nam. Thằng nhãi đó vẫn luôn ở bên cạnh Triệu Hằng, sống trong cung. Họ không quen cũng là điều đương nhiên. Hai mắt Lý Kỳ nhắm lại, trầm ngâm một hồi, bỗng lên tiếng:



- Các ngươi lập tức điều tra rõ chuyện này cho ta.



- Tuân mệnh.



……



Mặc kệ Lý Kỳ tức giận thế nào, Quách Dược Sư cũng đã đi rồi. Tức cũng chẳng để làm gì, bây giờ hắn phải làm là làm thế nào nhằm vào biến số này để đưa ra bố trí tương ứng. Do đó, từ lần trước hắn tới phủ Thái úy thăm dò chuyện này, cũng không hề nói gì về chuyện này, làm việc gì cũng đều không xảy ra bình thường.



Tuy nhiên, còn có một chuyện gấp cần phải hắn đích thân ra tay. Đó chính là còn phải tặng bánh sinh nhật cho Nhu Phúc Đế Cơ.



Hôm nay là sinh nhật 13 tuổi của Nhu Phúc Đế Cơ. Lý Kỳ từ sáng sớm đã vào cung. Nhưng, trước tiên hắn là để Lỗ Mỹ Mỹ đem nguyên liệu tới ngự thiện phòng, còn mình thì đi về phía con đường đông cung. Rõ ràng, hắn đang đợi một người.



Không bao lâu sau, chỉ thấy bên trái một hàng người tới, dẫn đầu là một người đàn ông 50 tuổi, để chòm râu dê, mặc quan phục, mặt mày hớn hở.



Người này là Cảnh Trọng Nam.



Lý Kỳ không có ấn tượng gì về người này, nhìn Cảnh Trọng Nam thầm nghĩ khẩu vị của Thái tử quá nặng, không ngờ lại thích một lão già. Không đúng, không đúng, xem ra lời đồn trong cung không đúng. Nhưng trừ phi quan hệ **, lão già này có thể nhận được sự tín nhiệm của Thái tử như vậy. Xem ra cũng không phải là hạng người hời hợt, có lẽ cũng là một loại người với Vương Phủ.



Chỉ từ ngoại hình của Cảnh Trọng Nam, Lý Kỳ đã có được một sự đánh giá mới.



Mặc dù Lý Kỳ không có ấn tượng gì về Cảnh Trọng Nam. Nhưng Cảnh Trọng Nam có lẽ lại nhận ra Lý Kỳ. Thấy Lý Kỳ đứng ở bên đường, liền bước lên, chắp tay nói:
- Cáo từ. 



Lý Kỳ vừa quay người bước đi, khóe miệng lại hiện rõ nụ cười khó có thể nắm bắt được. Nhưng, hai mắt lại nhìn ra một tia lửa hận



Ngự thiện phòng



Một tên tiểu thái giám đứng trước cửa nói:



- Nhu Phúc Đế Cơ nói, do vì mấy ngày trước, phụ hoàng đã hạ chỉ, muốn chống tham nhũng. Thân là con cái, càng phải làm gương. Hôm nay dù là sinh nhật 13 tuổi của ta, nhưng tất cả đều giản lược, chỉ cần một món ăn là được rồi.



- Tiểu nhân tuân mệnh.



Các đầu bếp của ngự thiện phòng hành lễ nói.



Chờ sau khi tiểu thái giám đi rồi, Tả Bá Thanh liền nhìn Lý Kỳ nói:



- Chuyện này đã là lần thứ ba rồi.



Lý Kỳ gật đầu nói:



- Ta đếm được rồi.



- Mặc dù Nhu Phúc Đế Cơ không nói với ngươi tiếng nào. Nhưng nàng rõ ràng là đã cử người tới quan sát ngươi có làm bánh sinh nhật hay không, e là sợ ngươi lẩn mất.



Tả Bá Thanh cười ha hả nói.



Lý Kỳ tức giận nói:



- Cái gì mà sợ ta lẩn mất chứ? Tả đại ca, ca nói một câu có lương tâm đi. Lý Kỳ ta là loại người này sao?



Tả Bá Thanh không hề do dự nói với Lý Kỳ:



- Đúng.



Mẹ kiếp!



Lý Kỳ quả đoán, trợn mắt lên nhìn, nói:



- Thật không nên đem chuyện này nói cho ngươi biết.



Tả Bá Thanh bật cười ha hả nói:



- Theo ta thấy, Nhu Phúc Đế Cơ cái này gọi là một lần bị rắn cắn, 10 năm sợ dây thừng.



- Tả đại ca, ca có đọc sách không, có thể đổi một câu khác không? Không phải chính là một chiếc bánh sinh nhật mà đánh đồng ta với rắn đấy chứ?



Lý Kỳ tức giận lắc đầu.



Lỗ Mỹ Mỹ bỗng đứng lên nói:



- Sư phụ, bánh sinh nhật đã chuẩn bị xong rồi, nhưng bắt đầu làm hoa.



- Bắt đầu đi.



Lý Kỳ nhếch miệng lên mỉm cười tự tin.