Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1043 : Sinh rồi!

Ngày đăng: 07:39 30/04/20


Lý Kỳ nghe Quý Hồng Nô gọi, trong lòng lại càng thấy lo lắng, chỉ muốn đi vào bảo vệ bên cạnh Quý Hồng Nô. Lúc này, tay chân như thừa thãi:



- Lúc này nữ nhân đang sinh con, nam nhân như cậu sao có thể vào chứ?



Lý Kỳ quay đầu nhìn lại, thấy Bạch phu nhân, ngây ngô hỏi:



- Không được vào sao?



Bạch phu nhân nói:



- Đương nhiên là không được rồi.



Lý Kỳ nghe xong, cũng không miễn cưỡng nữa. Kỳ thực ở hậu thế cũng không chắc là được vào, lại quay vào bên trong hô lớn:



- Hồng Nô, muội nhất định đừng sợ, đại ca ở bên ngoài. Muội và con nhất định sẽ không sao.



Mặc dù Lý Kỳ sống ở hai đời, nhưng cũng là lần đầu tiên gặp phải chuyện này, nhất thời cũng không biết nên làm thế nào, rõ ràng là có chút chân tay luống cuống.



Thái Kinh liền bước tới, vỗ vai hắn, nói:



- Yên tâm đi, phụ nữ sinh còn đều như vậy. Chuyện này ngươi có lo lắng cũng không lo lắng được.



Lý Kỳ gật đầu, thực sự thì không có tâm tư nào để nói thêm chuyện gì nữa.



Quý Hồng Nô mỗi lần kêu lên một tiếng, trong lòng hắn như có dao cắt. Cùng với sự sợ hãi, ít nhiều cũng cảm thấy có chút áy náy. Khi Quý Hồng Nô mang thai, hắn rất ít khi ở bên cạnh nàng, vẫn luôn bận rộn việc công ở bên ngoài. Nếu không có Bạch phu nhân sai người tới cho hắn biết, e là hắn cũng không hề biết gì.



Nếu ở hậu thế, hắn có lẽ còn bình tĩnh hơn một chút. Dù sao thì y thuật cũng đã phát triển hơn rồi. Nhưng, ở thời cổ đại, hắn thực sự không yên tâm được, có muốn cũng không thể làm khác được.



Lát sau, bên trong vẫn liên tục vang lên tiếng kêu xé ruột của Quý Hồng Nô. Nhưng Lý Kỳ ngoài cửa lại bó tay không làm gì được, chỉ có thể nói tiếng an ủi Quý Hồng Nô. Lại nhìn sang Bạch phu nhân nói:



- Mẹ vợ, chuyện này có lâu không?



Bạch phu nhân chần chờ một hồi, lo lắng nói:



- Sắp một canh giờ rồi.



Lý Kỳ nghe mà mặt chau mày ủ, liền đi tới đi lui trước cửa.



Lúc này, Mã Kiều bỗng từ bên ngoài chạy vào. Lý Kỳ thấy y chỉ một mình, nói:



- Quái Thập Nương đâu?



Mã Kiều ngượng ngùng nói:



- Cô ta.



Lý Kỳ không nhịn được nói:



- Cô ta cái gì cô ta, người đâu?



Mã Kiều nói thực:




Quý Hồng Nô ôm lấy đứa bé, nước mắt lăn dài, nhìn Lý Kỳ cảm động nói:



- Đại ca, huynh nhìn xem, đây là con của chúng ta. Đây là con của chúng ta.



Nước mắt trong mắt Lý Kỳ rưng rưng, nhớ lại lúc đầu Quý Hồng Nô đã từng nói muốn sinh con giúp hắn. Trong lòng không khỏi cảm kích, đồ ngốc, khi nào ngươi mới hiểu mình muốn gì. Nhìn đứa nhỏ trong lòng Quý Hồng Nô, nhưng lại thấy khuôn mắt trắng mịn, đáng yêu, ánh mắt dù chưa mở ra, bởi vì Lý Kỳ và Quý Hồng Nô đều là thuộc kiểu mi thành mày tú, cho nên đứa bé này cũng xme như là được thừa hưởng ưu điểm của hai người họ. Vừa nhìn đã thấy là một vị công tử tuấn tú rồi.



Lý Kỳ cẩn thận sờ sờ vào mặt của đứa bé, một cảm giác thân thiết bỗng sinh ra, nói:



- Con trai à con trai, một người cha là vua đầu bếp như ta, tương lai của con có lộc ăn rồi. Cha hiểu rất rõ, quả thực đáng giá nói chúc mừng một tiếng với con đó! Chúc mừng!



Bạch phu nhân, Quý Hồng Nô nghe Lý Kỳ nói câu đầu tiên này với con trai, không ngờ lại nói lời chúc mừng, không khỏi bật cười khanh khách.



Do vì Quý Hồng Nô vừa mới tiêu tốn quá nhiều thể lực. Mấy người bao quanh đứa nhỏ nói chuyện một chút, Bạch phu nhân liền để cho Quý Hồng Nô nghỉ ngơi. Cưỡng chế mang đứa nhỏ trong tay nàng đi. Lý Kỳ cũng biết, người phụ nữ lúc này rất yếu, phải được chăm sóc cẩn thận, nếu không sẽ rất dễ bị bệnh sa dạ con. Do đó tự xung phong “đồng lõa” làm việc, an ủi Quý Hồng Nô vài câu, lại ở bên cạnh chăm sóc cho nàng. Mãi cho tới khi nàng ngủ rồi, mới nhẹ nhàng đi ra.



- Chậc chậc, đứa bé này thật là đáng yêu.



Lý Kỳ vừa đi ra, thấy Bạch Thì Trung cũng tới rồi, đang đùa vui với đứa bé, liền chắp tay nói:



- Bố vợ, người tới lúc nào thế?



- Ồ, lão phu vừa nghe tin Hồng Nô sắp sinh, liền đi tới đây.



Bạch Thì Trung nói xong là cười ha hả nói tiếp:



- Đúng rồi, Lý Kỳ, chúc mừng cậu, chúc mừng được quý tử!



Khó có được sự rộng lượng như vậy của đôi vợ chồng này. Trong lòng Lý Kỳ cảm thấy cảm kích, cười nói:



- Cùng vui, cùng vui.



Bạch phu nhân bỗng lên tiếng:



- Ây da, Lý Kỳ, tên của đứa bé này cậu nghĩ ra chưa.



- Khụ khụ khụ!



Lý Kỳ bị câu hỏi này khiến cho ho lớn một hồi, liền nói:



- Đang nghĩ, đang nghĩ.



Trong lòng lại nói, con trai, cha xin lỗi con.



Đầu hắn bỗng thấy choáng váng, ngay cả chút nghỉ ngơi cũng không có, nào nhớ ra được phải nghĩ tên cho con! Nhưng lời này cũng không thể nói ra được.



Bạch phu nhân liếc mắt nhìn Lý Kỳ, hiểu ý cười.



Không đúng rồi, đứng trước mặt là Thái Kinh và Bạch Thì Trung, đều là Tể tướng, không thể không nói gì được. Hơn nữa, người xưa đặt tên đều được nghiên cứu, lại không có từ điển và máy tính. Nếu mình lấy tên không hay, chẳng phải là phủ quyết họ sao? Sao không đem nhiệm vụ này giao cho họ? Trong lòng Lý Kỳ đã định ra chủ ý, nói:



- Thái sư, bố vợ, các người cũng biết tại hạ tài sơ học thiển, hay là hai người giúp tiểu nhi đi.