Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1048 : Chúng ta cũng sinh một đứa (2)

Ngày đăng: 07:39 30/04/20


Lý Kỳ đi cùng Phong Nghi Nô vào trong phòng Quý Hồng Nô, chân hắn còn chưa đứng vững, đã lập tức bị Tần phu nhân nghiêm khắc đuổi ra ngoài, lý do rất đơn giản, cả phòng đều là nữ nhân, một đại nam nhân như hắn tại đây sẽ gây ra nhiều điều bất tiện. Hiển nhiên, trong lòng nàng còn để ý chuyện dấu vết ẩm ướt sáng nay, nàng cũng không muốn trải qua chuyện như vậy lần thứ hai.



Lúc ấy Lý Kỳ thật sự rất muốn nói với nàng rằng, kỳ thật trong phòng này vẫn còn một nam nhân, hơn nữa còn là người khởi xướng, chính là Lý Chính Hi đấy.



Nhưng Tần phu nhân nói vậy khiến cho đám nữ nhân ở đây nhất trí đối ngoại, hắn không có cơ hội nào để cãi lại, chỉ có thể đi ra, nhi tử phạm sai lầm, đương nhiên phải do phụ thân gánh chịu, hoàn toàn chính đáng rồi.



Lý Kỳ vừa đi khỏi, chúng nữ nhân trong phòng cũng không cần câu nệ gì nữa. Trong phòng thường thường truyền ra tiếng cười, khi Lý Thanh Chiếu biết Lý Sư Sư bị bệnh nặng, thiếu chút nữa đánh mất tính mạng, nàng đã vô cùng lo lắng, vốn muốn đi thăm Lý Sư Sư ngay hôm nay, nhưng do nàng vừa đến kinh thành, thật sự có chút mệt mỏi, vì vậy nàng đành phải để đến ngày mai mới đi thăm Lý Sư Sư được.



Phong Nghi Nô thống thống khoái khoái cùng Lý Chính Hi chơi một buổi chiều, mãi đến lúc sắp ăn cơm tối, nàng mới vội vã trở về.



Sau khi bị đuổi ra ngoài, Lý Kỳ cũng không tiếp tục đi vào, ngồi trong phòng bắt đầu suy nghĩ biện pháp đối phó người Nhật Bản. Đến tận khi biết Phong Nghi Nô phải trở về, hắn mới đi ra tiễn, sau đó lại cùng Lý Thanh Chiếu, Tần phu nhân cùng ăn cơm tối.



Sau khi ăn cơm xong, Lý Thanh Chiếu lập tức đứng dậy cáo từ.



Lý Kỳ tiễn nàng ra cửa, thấy sắc trời đã tối, trong lòng lo lắng, quyết định đã đưa phật thì đưa đến Tây thiên luôn.



Hai người quay lưng về phía ánh trăng, hướng phía Tướng quốc tự bước đi.



Lúc ở trên đường, Lý Thanh Chiếu mở miệng muốn nói vài lần, nhưng cuối cùng cũng không nói ra, có vẻ có chút khó có thể mở miệng.



Lý Kỳ nhận ra, bèn dò hỏi nàng:




Lý Kỳ cau mày nói:



- Có lẽ ngươi nói có lý, nhưng có một số việc, không phải do con người nắm giữ được, trên đời tồn tại nhiều điều bất đắc dĩ, ta chỉ có thể hứa dùng hết toàn lực, nhưng có thành công hay không, không phải do tôn nghiêm quyết định. Tuy nhiên có một điểm ta khẳng định với ngươi, ta không phải Sở Bá Vương, ta sẽ không để mình rơi vào hoàn cảnh phải tự vẫn, nếu trước mặt ta còn có một nhánh Ô Giang, ta chắc chắn lựa chọn vượt qua, mong chờ ngày sau cùng Lưu Bang quyết chiến, Lưu Bang trước cũng từng như thế, Hàn Tín còn phải chịu nhục nhã chui qua dưới háng, cho nên bọn họ là những người thắng lợi cuối cùng. Muốn bảo vệ tôn nghiêm, trước tiên phải bảo vệ được tính mạng bản thân đã.



Lý Thanh Chiếu nghe vậy kinh ngạc không thôi, nàng không dám kết luận những lời này của Lý Kỳ là sai lầm, nhưng nàng cũng không cảm thấy lời của Lý Kỳ rất đúng, đến cuối cùng ai đúng ai sai, còn phải căn cứ vào tình huống thực tế và thành bại cuối cùng.



Nói đến đây, Lý Kỳ cảm thấy tâm tình vô cùng trầm trọng, phất tay nói:



- Đi thôi, chúng ta đừng nói những điều này. Đúng rồi, Thanh Chiếu tỷ tỷ, ta không biết ngươi đã từng nghe qua câu nói này chưa.



Lý Thanh Chiếu sửng sốt, theo bản năng hỏi:



- Câu nói gì vậy?



Lý Kỳ khẽ mỉm cười nói:



- Phải tu Mười năm được ngồi cùng thuyền, Phải tu trăm năm mới được ngủ cùng gối.



Lý Thanh Chiếu thoáng sửng sốt, chợt hiểu được ý nghĩa những lời này, nhịn không được cười cười, nhưng cũng không nói gì.