Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1051 : Xin hạt giống (1)

Ngày đăng: 07:39 30/04/20


Y Hạ Bách Xuyên và Bình Võ Lang nghe được liền gật đầu, cảm thấy cũng có lý, trong lòng càng thấy hưng phấn. Nhưng Đằng Cát Tam Mộc đó lại có chút không tin. Nếu làm như vậy thì đương nhiên là tốt rồi. Nhưng, muốn khống chế được kinh tế của cả nước lại không phải là chuyện dễ dàng gì. Trước mắt, họ căn bản không có thực lực này. Nghi ngờ hỏi:



- Vậy không biết Kinh tế sử định ủng hộ chúng ta thế nào?



Lý Kỳ dang hai tay ra cười nói:



- Rất đơn giản, ta có thể hàng năm giao toàn bộ số định mức của dân gian Đại Tống chúng ta cho Phù Tang các ngươi. Cũng chính là nói, các ngươi là muốn Đại Tống ta chỉ định nhà kinh doanh duy nhất ở Phù Tang. Hàng hóa của chúng ta toàn là bán cho các ngươi. Sau đó lại do các ngươi bán lại cho người dân nước các ngươi. Ví dụ như một số đồ dùng cần thiết trong cuộc sống thường ngày: Đồ hộp, mỳ tôm, bánh ngọt, trà, vải vóc. Khi các ngươi có được nguồn tài nguyên này, các ngươi có thể phát triển kinh doanh. Khi việc làm ăn của các ngươi ngày càng lớn, tiền bạc ngày càng nhiều, sức ảnh hưởng cũng ngày càng lớn. Mặt khác lại còn có thể dùng tiền kiếm được để phát triển thực lực của các phương diện khác, chờ tới khi nào các ngươi có thể giành được quyền nói chuyện trước mặt hoàng quyền gì đó của các ngươi, chúng ta sẽ căn cứ vào tình hình thực tế mà nói chuyện hợp tác sau này.



Mặc dù trong khoảng thời gian Đại Tống và Nhật Bản ở triều đình hầu như là không qua lại với nhau. Nhưng, do vì rất nhiều đồ dùng cần thiết trong cuộc sống thường ngày của Nhật Bản đều phải mua từ Đại Tống về. Thậm chí tiền tệ Đại Tống cũng là đồng tiền đáng tin cậy nhất của người dân Nhật Bản. Vì vậy, việc buôn bán dân gian hai nước cũng thuận lý thành chương thay đổi mối quan hệ giữa triều đình trước đây. Hơn nữa, việc giao dịch dân gian giữa Đại Tống và Nhật Bản còn vượt xa các nước từ bên ngoài vào. Nguyên nhân chính là các nước khác còn có triều đình chiếm hữu một phần lớn định mức.



Cũng chính vì vậy, có thể thấy giả dụ Đại Tống đơn phương làm toàn bộ việc kinh doanh của Nhật Bản, phó thác vào phương diện nào đó, vậy thì số tiền này rốt cuộc sẽ có bao nhiêu?



Đằng Cát Tam Mộc không biết con số cụ thể, nhưng y biết lợi nhuận ở đây nhất định là vô cùng vô cùng lớn. Hơn nữa, Lý Kỳ thân là Kinh tế sử, muốn làm được điều này chẳng khó chút nào. Đây tuyệt đối không phải là hắn nói linh tinh.



Lý Kỳ lại bổ sung thêm một câu:



- Đương nhiên, trong đó còn bao hàm cả tiền tệ của Đại Tống ta.



Lời này vừa nói ra, ba người tới từ Nhật Bản này đều ngây người ra. Ánh mắt lóe lên càng lúc càng nhanh, giống như là không dám tin vào tai mình. Có nguồn tài nguyên như vậy, câu nói đó của Lý Kỳ tuyệt đối không phải là bốc phét.



Đằng Cát Tam Mộc lúc này cũng cảm động tột đỉnh, há hốc miệng ra, nhưng cảm kích không nói lên lời. Lát sau, y mới bình tĩnh trở lại, nói:



- Nếu thật sự như vậy, vậy ta thực sự là rất cảm ơn Kinh tế sử giúp đỡ.



Lý Kỳ khoát tay nói:



- Trước tiên đừng nói cảm ơn vội. Trước mắt các ngươi phải lấy ra được chút thành ý. Ta muốn các ngươi chí ít phải xây dựng được hai bến tàu ở nước mình, chuyên cung cấp cho thương nhân chúng ta tới quý quốc làm ăn. Nếu tàu hàng này không vào được, vậy thì cũng không thể giúp được các ngươi rồi, đúng không nào?
Đây là thế nào? Lý Kỳ bỗng sửng sốt, chỉ về phía những thiếu nữ đó, nghi ngờ nói: 



- Đây là ….



Y Hạ Bách Xuyên liền giải thích:



- Mười cô gái này là ta chọn ra từ khắp cả nước mình, tướng mạo, dáng người đều rất tốt, hy vọng Kinh tế sử vui lòng nhận cho.



Lý Kỳ chỉ vào mặt mình nói:



- Đây …. Đây chính là món quà mà các ngươi nói muốn tặng ta?



- Đúng vậy.



Bình Võ Lang nói.



Đằng Cát Tam Mộc lại bổ sung:



- Từ nhỏ họ đã học văn hóa Hán rồi, không chỉ tinh thông ngôn ngữ, mà cầm kỳ thư họa đều tinh thông.



- Lợi hại thế sao?



Lý Kỳ bật cười ha hả, nói:



- Có thể nói tiếng Phù Tang của các ngươi sao?