Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1055 : Không có lửa cũng có thể nấu ăn! (1)

Ngày đăng: 07:39 30/04/20


Lý Kỳ và Tông Trạch lại đang trao đổi ý kiến lẫn nhau về vấn đề của Đăng Châu. Đối với tấm lòng vì nước vì dân đó của Tông Trạch, Lý Kỳ lại càng quan tâm về toàn bộ bố cục. Vì đại cục, hắn không hề do dự từ bỏ một chút, như vậy, giữa hắn và Tông Trạch cũng có một số điểm khác biệt. May mà Lý Kỳ vô cùng xem trọng Tông Trạch, cũng không dồn ép y. Hai bên mỗi người nhường nhau một bước, cộng thêm Triệu Tinh Yến ở bên cạnh giải thích, cũng không xảy ra tranh chấp quá lớn.



Nhưng giao tình giữa hai người cũng đã tồn tại sự tranh giành nho nhỏ này. Tiến thêm được một bước, Lý Kỳ ngoài miệng còn ngọt ngào, xưng hô cũng chuyển từ Tông Tri phủ sang Tông bá bá.



Lát sau, chỉ thấy phía trước bỗng có một đoàn người đi tới, khoảng chừng hơn 10 người, còn có ba chiếc xe lừa. Trên xe lừa còn đặt mấy chiếc hòm gỗ màu đỏ.



- Tới rồi.



Lý Kỳ nhìn những người đó cười nói.



Tông Trạch đưa mắt nhìn theo, khóe miệng bỗng hiện lên nụ cười khổ. Rõ ràng là Lý Kỳ vừa nói muốn để đầu bếp của mình và lang trung đi không phải là ý tưởng đột phát, mà sớm đã có dự tính sẵn rồi. Song, dù như vậy, y cũng vẫn khéo léo từ chối, liền nói:



- Kinh tế sử, người ta thường nói, không có công không nhận thưởng. Món quà này quả thực là quá lớn, Tông Trạch nhận cũng có chút hổ thẹn.



Lý Kỳ cười ha hả nói:



- Tông bá bá, sao ngươi lại không đổi góc độ suy nghĩ đi. Có lẽ đối với ngươi mà nói, đây có thể nói là không có công không nhận thưởng. Nhưng, đối với ta mà nói, ngươi có khỏe mạnh hay không, ảnh hưởng trực tiếp tới tân pháp của ta có thành công hay không. Ta cho rằng đây là một cách đầu tư, thiên hạ không có thứ gì cho không ai bao giờ. Cho nên, cái giá này rất đáng, cũng hợp tình hợp lý.



Tông Trạch lần này nghe mà thấy tâm phục khẩu phục, không nói thêm gì nữa.



- Tiểu nhân bái kiến sư công (Kinh tế sử).



Trong lúc nói chuyện, đoàn người này đã dừng lại trước mặt, cung kính hành một lễ với Lý Kỳ.



Lý Kỳ ừ một tiếng, chỉ tay về phía Tông Trạch, nói:



- Vị này chính là Tông Tri phủ, từ nay về sau các ngươi hãy đi theo ông ấy lăn lộn.



Những người đó lại quay sang Tông Trạch hành một lễ.



Theo ta lăn lộn? Câu nói này sao lại giống như mình là thủ lĩnh của đám đầu đường xó chợ thế nhỉ! Tông Trạch cười cũng không được, mà khóc cũng không xong, chỉ có thể lúng túng gật đầu vài cái.



Lý Kỳ lại hỏi:



- Nguyên liệu ta cần đều mang tới rồi chứ?



Một đầu bếp liền nói:



- Hồi sư công, tất cả đều mang tới rồi.



- Mau lấy ra đi.



- Vâng.



Ha ha ha!



Nhưng thấy một đầu bếp lấy ra một con gà mái từ phía sau chiếc xe lừa ra. Hai người đầu bếp khác trong tay đều cầm một tảng đá lớn màu trắng. Hai người còn lại thì cầm ít xoong chảo chum vại.



Lý Kỳ một tay cầm lấy con gà mái, ước lượng, khoảng chừng 1kg, gật đầu hài lòng, lại nhìn đám đồ tôn đó nói:



- Các ngươi để đồ ở bên kia đi.



- Vâng.
- Tửu lượng tên hộ vệ đó của ngươi quả thực là khiến người ta khiếp sợ, ta không phải là đối thủ của hắn ta.



Cũng biết là như vậy, Lý Kỳ nhìn Mã Kiều đang đi tới bên này, lắc đầu không nói câu nào.



Triệu Tinh Yến lại hiếu kỳ hỏi:



- Lý Kỳ, ngươi định làm món gì thế? Sao lại còn cần tới đá?



Lý Kỳ cười thần bí nói:



- Chờ lát nữa dùng ảo thuật sẽ cho cô xem.



- Dùng ảo thuật? Ảo thuật gì?



Lý Kỳ cười ha hả nói:



- Không cần dùng lửa nấu ăn.



- Không dùng lửa?



Triệu Tinh Yến kinh ngạc nói:



- Chuyện này là thế nào?



Lý Kỳ giảo hoạt nói:



- Vậy chúng ta đánh cược thế nào đây?



Triệu Tinh Yến dứt khoát nói:



- Không đánh cược.



Lý Kỳ nghiêm mặt nói:



- Lẽ nào cô không biết có một câu nói là, giả bộ hồ đồ sao?



Triệu Tinh Yến nói:



- Nếu ngươi biết câu này, ta cũng chẳng để ý gì tới ngươi.



Lúc này, Mã Kiều đã đi tới, cười nói:



- Bộ soái, nếu ngài nghĩ hồ đồ uống chút rượu thì được.



Triệu Tinh Yến cười khúc khích nói:



- Câu này có lý!



Lý Kỳ liền nhìn Mã Kiều nói:



- Ngươi úp mặt vào tường suy nghĩ cho ta, nghĩ kỹ xem rốt cuộc là ai trả lương cho ngươi.