Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1061 : Chỉ đạo võ thuật (3)

Ngày đăng: 07:39 30/04/20


Sau khi Trần A Nam nghe xong, hai chân mềm nhũn, suýt chút lại quỳ xuống, hiện tại y đứng có chút khó khăn, làm sao có thể diễn lại một lần chứ.



Lý Kỳ đỡ lấy y, lại ngoắc ngoắc tay với Lục Thiên, cười híp mắt nói:



- Tiểu Thiên, Tiểu Thiên.



Lục Thiên thấy Lý Kỳ tươi cười như vậy, trong lòng sinh ra sợ hãi, hai chân làm sao cũng không bước ra ngoài được. Cao Nha nột rất ham học hỏi, quát lên:



- Tiểu Thiên, ngươi điếc sao, còn không nhanh lên.



Lục Thiên đi lên dưới áp lực nặng nề.



- Yên tâm, không để ngươi chịu nỗi khổ da thịt đâu.Lý Kỳ trước tiên loại bỏ sầu lo trong lòng Lục Thiên, sau đó gọi gã và Trần A Nam lại đây, nhỏ giọng dặn dò vài câu bên tai gã.



Lục Thiên nghe xong, không khỏi thở phào, ưỡn ngực cam đoan nói:



- Xin đại nhân yên tâm, tiểu nhân nhất định hoàn thành nhiệm vụ.



- Tốt lắm!



Lý Kỳ lại nói với đám người Cao Nha nội:



- Các ngươi nhìn cho kỹ.



Nói xong, hắn liền trở tay vỗ lên mặt Lục Thiên.



Một tiếng bốp thật lớn vang lên!Chỉ thấy Lục Thiên xoay một vòng ba trăm sáu mươi độ trên không rồi lăn xuống đất.



Những người còn lại nghẹn họng nhìn trân trối.



Điều này cũng quá khoa trương rồi.



Đột nhiên, Chu Hoa hét lên:



- Ta nhìn thấy, ta nhìn thấy, vừa rồi là A Nam vỗ một chưởng xuống mới phát ra tiếng vang kia.



- Mập mạp, ánh mắt thật tốt.



Lý Kỳ cười ha ha nói:



- Vừa rồi Sài Thông nghe một tiếng thịch kia, thật ra là do ta cố ý tạo ra, chính vìđể diễn xuất càng thêm chân thật.



Hắn nói xong thấy Lục Thiên còn đang chết trên đất, cười thầm, kỹ năng của thằng nhãi này thật không tệ nha, vươn chân đá nhẹ nói:
Nói xong y lại nói với lý Cương: 



- Bá Kỷ, vị này chính là Kinh tế sử, Kim Đao Trù Vương đỉnh đỉnh đại danh. Tin rằng ông đã nghe không ít sự tích về hắn rồi.



Theo giọng điệu của y thì dường như đã quen với Lý Cương từ lâu.



Lý Cương gật đầu nói:



- Điện hạ quá khen rồi. Đại danh của Kinh tế sử như sấm bên tai, sự tích thì thuộc như lòng bàn tay.



Dường như Lý Kỳ không nghe bọn họ nói chuyện, chỉ nhìn Lý Cương, hai mắt thoáng chút sợ hãi.Chốc lát sau, Triệu Hoàn thấy Lý Kỳ thờ ơ thì có vẻ xấu hổ.



Bạch Thì Trung thấy Lý Kỳ không đáp thì thầm nghĩ, tiểu tử này đang làm gì vậy? Ho nhẹ một tiếng.



Lý Kỳ hơi ngẩn ra, đột nhiên kịp phản ứng, vội chắp tay nói:



- Xin lỗi, xin lỗi, Thái tử điện hạ có được nhân tài này, hạ quan thật quá vui mừng, nhất thời không biết nên thể hiện niềm vui mừng như thế nào, nếu có mạo phạm, xin Thái tử thứ tội.



Triệu Hoàn vừa nghe thì buồn bực trong lòng hóa thành hư không, ha ha nói:



- Thì ra là thế, Lý Kỳ, trước nay ngươi nhìn người rất chuẩn, có câu này của ngươi, ta yên tâm rồi.- Quá khen, quá khen.



Lý Kỳ cười ha ha, lại nói với lý Cương:



- Lý Thừa, ngài thật may mắn có thể gặp được một minh chủ như điện hạ. Sứ thần các nước sắp vào kinh, ngài đây nhậm chức thì lập tức có cơ hội lập công rồi, thật sự đáng mừng nha.



Lý Cương vội nói:



- Kinh tế sử nói rất đúng, những thứ này đều là ân trạch của điện hạ. Ngày sau Lý Cương nguyện vì điện hạ làm thân chó ngựa, cũng hi vọng có thể học được một chiêu nửa thức của Kinh tế sử.



Lý Kỳ ha ha nói:



- Lý Thừa khiêm nhường rồi.Triệu Hoàn thấy bọn họ dường như mới quen đã thân, trong lòng cũng vui mừng, mà không biết rằng bất cứ ai gặp Lý Kỳ cũng đều có thể “mới quen đã thân”, ví dụ như Thái Mẫn Đức lúc trước vậy, cười nói:



- Lý Kỳ, hôm nay ta tìm ngươi, đầu tiên là sứ thần các nước sắp vào kinh rồi nên muốn thương lượng chi tiết với ngươi. Còn chuyện nữa



Y nói tới đây thì ánh mắt đột nhiên chuyển sang Cảnh Trọng Nam, nói:



- Cảnh Chiêm sự ở bên cạnh ta đã lâu, trung thành tận tâm, tài năng trên người ta hiểu hơn bất kỳ ai. Nếu chỉ ở trong Đông cung, thật sự có chút lãng phí, vừa hay chức Môn Hạ Tỉnh Hữu Chính Ngôn vẫn luôn bỏ trống chưa quyết, do đó



Y nói đến đây thì không nói thêm gì nữa, ánh mắt liếc sang Lý Kỳ.