Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1069 : Canh ốc sên quả óc chó

Ngày đăng: 07:39 30/04/20


- Nha nha nha, lâu rồi không dùng ốc sên nấu ăn, thật sự khiến người ta mong chờ mà.



Lý Kỳ vừa rửa tay, vừa hưng phấn bừng bừng nói. Nói đến ốc sên, hắn phải tốn không ít công sức với món này đó, nhưng cũng không phải là hắn chủ động muốn nghiên cứu, chỉ vì năm đó cúm gia cầm, đồ ăn làm từ gia cầm tuột dốc không phanh, nhạc phụ của hắn đứng trước mặt hắn mà một khóc hai nháo ba treo cổ bắt hắn phải nghĩ ra cách giải quyết. Hắn mới nghĩ đến chuyện dùng ốc sên, thế là nghiên cứu ra một bàn yến tiệc, khiến cho khách sạn làm ăn không chỉ không tuột dốc trong thời kỳ dịch cúm, mà ngược lại còn phát triển không ngừng.



- Đừng để người khác thất vọng là được.



Lưu Vân Hi đứng bên cạnh tạt nước lạnh.Lý Kỳ cười ha ha nói:



- Trên đời này chỉ có một người thất vọng với đồ ăn của ta thôi?



Lưu Vân Hi hơi hiếu kỳ hỏi:



- Ai?



- Cha ta.



- Phụ thân ngươi thật sự là một trí giả.



Câu này thật độc mà, mượn phụ thân của Lý Kỳ mà chèn ép Lý Kỳ, khiến Lý Kỳ không thể nào phản bác. Hắn không thể nào nói cha hắn là một kẻ ngốc, nên dứt khoát không lên tiếng, lại luộc dụng cụ vào trong nước nóng một lần, đợi khi làm xong toàn bộ công tác chuẩn bị, hắn theo thói quen duỗi tay ra, nói:- Ốc sên.



Ốc sên? Có ý gì? Lẽ nào xem ta như đồ đệ của hắn? Thật là buồn cười. Lưu Vân Hi kinh ngạc nhìn Lý Kỳ, thấy mặt hắn nghiêm túc, không giống như có ý chỉnh nàng, hừ nhẹ một tiếng nhưng vẫn đưa ốc sên qua.



Lý Kỳ trong phòng bếp so với bình thường thì giống như hai người vậy, làm việc cẩn thận tỉ mỉ, nhận ốc sến rồi ngoài miệng còn nói:



- Lần sau tay chân nhanh nhẹn chút.



Lưu Vân Hi trợn tròn hai mắt trừng Lý Kỳ, nhưng Lý Kỳ người ta căn bản không để ý tới nàng, ngay cả liếc cũng không liếc nàng một cái. Điều này làm cho Lưu Vân Hi không khỏi nghĩ thầm, người này thật kỳ quái. Lại thấy Lý Kỳ bỏ ốc sên vào trong chậu gỗ có nước ấm, rất nghiêm túc nhìn vào.Chỉ thấy mười lăm con ốc sên kia ngâm trong nước ấm, toàn thân lập tức đều duỗi ra ngoài, Lý Kỳ cầm lấy con dao nhỏ nhất, nhắm chuẩn một con rồi lập tức đưa tay vào chậu, con dao nhanh chóng xoay tròn trong nước, không hề tóe lên một giọt nước nào. Chỉ trong chớp mắt, con ốc sên kia đã thân vỏ chia lìa.



Sau khi bỏ vỏ, Lý Kỳ đặt con ốc sên kia vào dĩa nhỏ bên cạnh, lại làm theo cách đó mà bỏ đi vỏ của mười bốn con con lại.



Tuy không phải lần đầu Lưu Vân Hi thấy Lý Kỳ nấu ăn, nhưng lúc trước đều là những món canh bổ dưỡng thông thường, chỉ kiểm tra khả năng khống chế lửa mà thôi. Đây là lần đầu tiên thấy Lý Kỳ dùng dao, bất giác âm thầm kinh ngạc cũng hổ thẹn không bằng, tiện tay cầm một cái vỏ lên xem thì thấy trong đó sạch sẽ cực kỳ, không dính chút thịt nào, trong lòng thầm than, thấy tuổi của hắn không lớn lắm mà đã luyện được kỹ thuật dùng dao như thế, lại nhìn Lý Kỳ, chỉ thấy hắn đã làm sạchnội tạng của ốc sên.



Ốc sên này lớn bao nhiêu chứ mà còn làm sạch nội nạng, chỉ nghe thôi e rằng có một số đầu bếp đánh trống lui binh rồi.



Nhưng đối với Lý Kỳ mà nói, việc này không đáng nhắc tới. Con dao nhỏ trong tay hắn giống như dao giải phẫu trong tay bác sĩ vậy, cắt bụng của ốc sên một cách chính xác vô cùng, bỏ sạch nội tạng bên trong, lại cắt đi hai chiếc răng nanh hình tròn của ốc sên.



Toàn bộ đều liền mạch lưu loát, không chút gián đoạn. Lưu Vân Hi bên cạnh nhìn mà không khỏi ngây người, trù nghệ đạt tới bước này thật sự có thể xưng là tâm tình thoải mái, đồng thời trong lòng nàng càng thêm mong chờ đối với món ăn này.Lý Kỳ lúc này mới khẽ thở phào, đột nhiên nói:



- Lúc nãy chẳng phải cô hỏi tại sao lại bỏ đói chúng ba ngày, còn nói mùi hôi của ốc sên khó khử sao?



Lưu Vân Hi xem vô cùng chuyên chú, không khỏi ngẩn người, nói:



- Ngươi vừa nói gì?


- Đây là canh quả óc chó gân trâu mà tại hạ mới nghiên cứu ra.



- Canh quả óc chó gân trâu?



Tống Huy Tông ngẩn người, nói:



- Ta chưa từng nghe nói.Chẳng phải là muốn nếm thử sao, cần gì phải nói quanh co lòng vòng như vậy chứ? Lý Kỳ nói:



- Đại quan nhân thật sự đến đúng lúc, vừa hay giúp tại hạ nếm thử một chút.



Tống Huy Tông ha ha nói:



- Trước nay ta vô cùng có duyên với mỹ thực.



Nói xong ông ta liền đường hoàng ngồi xuống, vung tay lên, tùy tùng phía sau ông ta lập tức múc một chén cho ông ta. Ông ta cầm muỗng múc một miếng, trước tiên ngửi ngửi, cảm khái nói:



- Mùi thơm này thật sự thấm ruột thấm gan nha.



Lại hớp một chút, sau đó, ôn ta nhắm mắt lại cảm thán:



- Ừm...canh này thơm nồng sảng khoái, vị nồng nhưng không ngán, hơn nữa vô cùng trong trẻo, giống như sợi tơ quét qua đầu lưỡi vậy, vị trong như suối, ngon, thật sự rất ngon. Có điều mùi vị quả óc chó trong canh này còn nhạt, còn có một mùi vịđặc biệt, lần đầu tiên ta nếm được. Lý Kỳ, nếu ta không đoán sai, ngươi chắc chắn có bỏ nguyên liệu khác trong canh này.



Lưu Vân Hi nói:



- Là ốc



Lý Kỳ không đợi nàng nói xong liền nói:



- Là bong bóng cá.



- Bong bóng cá?



Tống Huy Tông nghi ngờ nói:



- Ta cũng ăn không ít bong bóng cá, tuyệt đối không phải vị này.



Lý Kỳ toát mồ hôi đầy mặt, nói:- Đại quan nhân, những nguyên liệu khác nhau kết hợp với nhau sẽ tạo nên mùi vị bất đồng. Hơn nữa món này là do tại hạ làm, vậy thì càng khác biệt rồi.



Tống Huy Tông không hiểu về trù nghệ, khẽ gật đầu, lại múc một muỗng, uống vào, trong miệng đột nhiên nhai nhai rồi nuốt, ừ một tiếng nói:



- Đây là thịt gì vậy, nhẵn nhụi như vậy, thật sự ngon lắm.



Bây giờ Lưu Vân Hi cũng nhìn ra chút môn đạo rồi, âm thầm cười trộm, lần này xem ngươi vun vén thế nào đây.