Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1076 : Năm trăm ngàn quan! Đủ chưa?

Ngày đăng: 07:39 30/04/20


Nhật Bản?



Sau khi Lý Kỳ nói ra đáp án, trong lòng Phác Trí Khiêm hết sức kinh ngạc, hiển nhiên y nghìn tính vạn tính, không nghĩ đến Lý Kỳ sẽ nói ra hai chữ này. Nói trắng ra là, sở dĩ y kinh ngạc, cũng là bởi vì, ngay cả Triều Tiên bọn họ cũng khinh thường Nhật Bản.



Lý Kỳ nhìn Phác Trí Khiêm, trong lòng hiểu rõ, cười nói:



- Như thế nào? Phác huynh chớ không phải cũng xem thường Nhật Bản đó chứ?



Lời này mặc dù nói thật, nhưng ngươi không thể nói ra được nha, quả thật rất đả thương người! Phác Trí Khiêm vội vàng xua tay, nói:- Kinh tế sử cứ nói đùa, ta sao dám có ý đó. Chỉ có điều, ta nghĩ trong lời nói của Kinh tế sử nhất định có thâm ý, nhất thời không hiểu được.



- Chúng ta vẫn nên ngồi xuống nói chuyện.



Hai người lại ngồi xuống. Lý Kỳ đột nhiên hỏi:



- Phác huynh, ngươi cho là thực lực Kim quốc như thế nào?



Phác Trí Khiêm sửng sốt, nói thật:



- Nếu bàn tài nguyên, Kim quốc không thể so sánh với quý quốc, nhưng nếu nói về thực lực quân sự, vậy thì quý quốc có lẽ hơi kém một chút.



Lý Kỳ không chút phật lòng, ha ha nói:



- Đâu chỉ kém chút, điểm này chúng ta vẫn tự biết. Vậy ngươi cho rằng trướcmắt quân đội nào có thể chống lại quân Kim.



Phác Trí Khiêm chần chừ một lát, sau đó lắc đầu. Binh lực của Kim quốc quá rõ ràng, y dù thế nào thì cũng phải thừa nhận, không thể lừa mình dối người ở phương diện này.



Lý Kỳ cười nói:



- Nhưng có một quốc gia không hề e ngại Kim quốc.



Phác Trí Khiêm cau mày nói:
Đoàn Thế Văn trong mắt rưng rưng, thở dài nói:



- Đây đều là Cao thị bọn chúng tạo nghiệt. Bệ hạ để ý chính sự, yêu dân như con, tuy nhiên không ngăn được Cao thị tàn bạo, một năm này, bên trong Cao thị không ngừng xảy ra nội chiến, vì tranh đoạt quyền lực, bọn chúng không thèm để ý đến sống chết của người dân, thế nên phản loạn nổi lên bốn phía, bệ hạ không thể ngăn cản Cao thị, chỉ có thể nghĩ biện pháp giảm bớt thương tổn trong dân chúng,nhưng đây chỉ như muối bỏ biển, mắt thấy dân chúng Đại Lý ta lầm than --- bệ hạ --- tâm ngài gần như đã nguội lạnh ---.



Nói đến đây, Đoàn Thế Văn bật khóc rống lên, tiếng khóc vô cùng thê thảm.



Mặc dù chỉ qua đôi câu, nhưng Lý Kỳ cũng sâu sắc cảm nhận được bi ai của Đoàn Chính Nghiêm, trong lòng cũng là vô cùng thông cảm, bởi vì bi ai này hắn cũng có, chỉ có điều hắn không thích biểu lộ ra mặt, cũng không ngăn cản Đoàn Thế Văn, tùy ý cho y phát tiết, cầm một ly trà, tựa người vào ghế, trầm mặc không nói.



Qua một lúc lâu, Đoàn Thế Văn rốt cuộc cũng ngừng khóc, cực kì xấu hổ nhìn Lý Kỳ, nói:



- Thật sự là xin --- xin lỗi, Đoạn mỗ thất thố.Lý Kỳ khẽ cười nói:



- Không sao, ta có thể hiểu.



Đoàn Thế Văn lau nước mắt, lại vội vàng nói:



- Kinh tế sử, xin các ngươi nhất định phải giúp bệ hạ chúng ta.



Lý Kỳ nói:



- Ngươi muốn ta giúp đỡ các ngươi như thế nào?



Đối mặt với Lý Kỳ thoải mái, Đoàn Thế Văn dường như không thế tin được lỗ tai của mình, một lúc lâu sau, y mới phản ứng lại, nói:- Nếu quý quốc có thể xuất binh tương trợ, không còn gì tốt hơn nữa, nhưng ta cũng biết quý quốc gặp không ít khó xử, cho nên chúng ta hy vọng --- hy vọng ---.



Nói đến đây, y bỗng nhiên ngừng lại, khó có thể mở miệng.



Lý Kỳ liếc mắt nhìn y, đặt chén trà trong tay xuống bàn, ngồi thẳng người, nghiêm túc nhìn nhìn Đoàn Thế Văn, giọng điệu nhẹ nhàng nói:



- Năm trăm ngàn quan, đủ chưa?