Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1086 : Khiến người vừa yêu vừa hận

Ngày đăng: 07:39 30/04/20


- Không cần gọi, ta ở đây.



Lý Kỳ vừa dứt lời, ngoài cửa lập tức vang lên một thanh âm cực kỳ không hài lòng. Mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một nữ tử ăn mặc đơn giản đứng trước cửa.



Người này chính là Lưu Vân Hi. Nàng đi đến, tức giận nhìn Lý Kỳ nói:



- Ngươi thật đúng là coi ta như hạ nhân nhà ngươi vậy, gọi thì phải đến đấy à.



Nữ nhân này đúng là làm người ta tức chết đi được, cũng không nhìn bây giờ là lúc nào. Lý Kỳ thấy nàng chậm rì rì dạo bước, sốt ruột sắp điên lên rồi, hắn nói:



- Ngươi nhanh lên, mạng người quan trọng hơn!



Nói xong, hắn đã chuẩn bị xông lên kéo Lưu Vân Hi.



Lưu Vân Hi rụt tay lại, tránh ra hỏi:



- Ngươi làm cái gì đấy?



Lý Kỳ hận không thể cho nàng một cái tát, nhưng giờ hắn đang có việc cầu xin người ta, chỉ có thể nhịn xuống nói:



- Ta nói ngươi này tỷ tỷ, có biết bệnh này không thể trì hoãn hay không, cứ chần chừ thì lát nữa thần tiên cũng không cứu được người đâu!



Lưu Vân Hi thấy hắn vẻ mặt lo lắng, lại nghe hắn nói vô cùng kì diệu, trong lòng tò mò lại thản nhiên nói:



- Đừng gọi tỷ, hai chúng ta không biết ai lớn hơn đâu.



Nói xong nàng lập tức đi chỗ Mohamed tới đang bất tỉnh.



Lúc này, đám người Triệu Hoàn, Lý Bang Ngạn đều đã vây quanh lại đấy.



Lý Bang Ngạn thấy nữ tử này kiêu ngạo như vậy, đến cả Lý Kỳ ở trước mặt nàng cũng không dám làm càn, bèn hiếu kỳ hỏi:



- Nữ nhân này là ai?



Cao Nha Nội đứng ở phía sau Lý Bang Ngạn, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi nói:



- Lý thúc thúc, không thể trêu chọc vào nữ nhân này đâu, nàng --- ai ôi!!! Ngẫm lại đều khiến người cảm thấy sợ hãi.



Lý Bang Ngạn thấy Cao Nha Nội sợ hãi đến vậy, trong lòng càng tò mò, lúc này, Triệu Hoàn nghiêng đầu, ghé vào tai Lý Bang Ngạn nói nhỏ vài câu.



Lý Bang Ngạn ồ một tiếng, hỏi lại:



- Là thật sao?



Triệu Hoàn gật gật đầu.



- Thì ra là thế.



- Tránh ra.



Lưu Vân Hi nhìn những người vây quanh cạnh Mohamed, thản nhiên quát.



Lý Kỳ vội vàng thúc dục:



- Các ngươi còn không mau tránh ra, muốn vương tử của các ngươi chết sao?



Bọn người Đại Thực sợ tới mức cả người run lên, đồng loạt tránh ra. Có một người trong đó còn sắp khóc lên, khẩn cầu nói:



- Kinh tế sử, kính xin ngài cứu vương tử của chúng ta.



Lý Kỳ nói:



- Ngươi cứ yên tâm đi, vị này chính là thần y của Đại Tống ta, có nàng ở đây thì không cần lo lắng cho vương tử của các ngươi.



Tuy hắn nói như vậy, nhưng trong lòng cũng không có chút gì nắm chắc.



Lưu Vân Hi đi qua. Đầu tiên là vươn tay xoa bóp cổ của Mohamed một lúc, rồi sau đó lại thay hắn xem mạch, nói:
Lưu Vân Hi tiếp nhận bình gốm, nói:



- Ngại quá, vẫn còn một hạt nữa.



Mẹ. Một hạt cũng không cho ta giữ lại! Lý Kỳ cắn răng cười nói:



- Ngươi cũng lợi hại thật đấy, vừa xem bệnh lại vừa để ý đến ta được nữa.



- Đấy chẳng qua là quan tâm đến thù lao của ta thôi.



- Được rồi! Ngươi lợi hại! Ăn cho chết luôn đi.



Lý Kỳ đem một hạt nện trong tay Lưu Vân Hi, hung hăng nguyền rủa nàng.



Lưu Vân Hi đem nốt một hạt đặt vào trong bình, lúc này mới lộ ra mỉm cười, nói:



- Đa tạ.



- Không cần khách khí.



Lý Kỳ rít từng chữ một nói.



Lúc này, Mohamed đột nhiên phát ra một tiếng rên rỉ yếu đuối.



- Vương tử tỉnh. Vương tử tỉnh rồi.



Đám người Đại Thực thấy Mohamed tỉnh lại, nhất thời vui sướng đến phát khóc kêu lên, vừa rồi đã khiến cho bọn họ quá sợ hãi rồi.



Lại có một người Đại Thực đi đến bên cạnh Liễu Vân Hi, thi lễ hỏi:



- Nữ thần y, Vương tử y …..



Lưu Vân Hi không đợi gã nói hết lời, liền nói:



- Tĩnh dưỡng một hai ngày là không sao, nếu các ngươi lo lắng thì có thể bốc một hai thang thuốc an thần cho y uống, nhưng loại trái cây này không thể cho y ăn nữa.



- Vâng vâng vâng.



Người nọ nói xong, lại từ trong ngực lấy ra một bình gốm, nói:



- Nữ thần y, ân cứu mạng của ngài không biết lấy gì để hồi báo, vừa lúc ta cũng có một lọ, đều tặng cho ngài tất.



Lưu Vân Hi sắc mặt vui vẻ, khẩn trương nhận lấy, nói:



- Đa tạ.



Đây chỉ là bắt đầu thôi, theo sau lại có mấy người lấy ra bản thân mang theo hạt cà phê tặng cho Lưu Vân Hi, tỏ vẻ cảm tạ ân cứu mạng của nàng. Lưu Vân Hi cũng không khách khí, toàn bộ thu về, tươi cười như hoa, nàng chưa bao giờ che giấu ý nghĩ của mình, nên vui vẻ thì nhất định phải vui vẻ.



Lý Kỳ thấy vậy hâm mộ vô cùng, xoa xoa tay cười nịnh nói:



- Ta nói này Thập Nương, dù sao cũng là ta mời ngươi tới, ngươi xem ----.



- Ta đi về trước, cáo từ.



Lưu Vân Hi không đợi hắn nói hết câu, liền mang theo mấy bình hạt cà phê, hết sức phấn khởi rời đi.



Nữ nhân đáng ghét này, không ngờ nàng mang hết đi thật , một viên cũng không lưu lại cho ta, nếu không phải ta gọi ngươi đến, ngươi có thể được đến bảo bối này sao, tức chết ta, hắn cả giận nói:



- Mã Kiều, Chúng ta còn muốn dùng xe ngựa, ngươi cứ thay ta đưa nàng lên đến boong thuyền thôi là được.



Mã Kiều đầu tiên sửng sốt, lập tức hiểu được nói:



- Bộ Soái, lúc tới đây nàng nói xe ngựa của ngài quá bẩn, cho nên đã đi xe ngựa của Phong nương tử đến.



- Cái gì?