Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1091 : Đêm 30 (2)

Ngày đăng: 07:40 30/04/20


Còn 90% sự nỗ lực trước đây của Lý Kỳ đều là để đón cái năm này, nhưng khi nó thật sự sắp đến, hắn lại cảm thấy có chút gì đó thảng thốt, không biết phải làm sao, luôn cảm thấy thời gian dành cho mình quá ít.



- Ngươi đang nghĩ gì vậy?



Đột nhiên, sau lưng hắn chợt vang lên một giọng nói nhè nhẹ êm tai.



Lý Kỳ ngẩn người quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Tần phu nhân khoác trên mình tấm áo choàng màu xanh đang đứng phía sau hắn, nhìn nàng ăn mặc như chuẩn bị đi ra ngoài vậy, đoạn cười nói:



- Không nghĩ gì cả. Phu nhân, ngươi định ra ngoài à?Tần phu nhân gật đầu nói:



- Ta vừa từ Túy Tiên Cư về, chỗ đó thật náo nhiệt, lát nữa ta sẽ về nhà gia mẫu. Thế còn ngươi, ngươi không tới Bạch phủ sao?



Lý Kỳ lắc đầu nói:



- Ta lát nữa phải đi ngủ, Hồng Nô nói ở đây yên tĩnh, bảo ta tới đây nghỉ ngơi.



Tần phu nhân ngây người lại, rồi lập tức hiểu ra vấn đề, nói:



- Đúng rồi, ngươi tối nay còn phải chuẩn bị cho bữa tiệc đón Tết ngày mai nữa nhỉ.



Lý Kỳ vừa cười vừa gật đầu, hắn luôn rất kỉ luật, lúc nào nên nghỉ ngơi là hắn nhất định phải nghỉ ngơi, trừ khi điều kiện thực sự không cho phép.Tần phu nhân nghe hắn nói vậy, cũng yên tâm hơn nhiều, đoạn cười nói:



- Vậy chúc ngươi tổ chức yến tiệc thành công.



- Ta chưa từng nghĩ mình sẽ thất bại.



Lý Kỳ vừa nói vừa cười, rồi đột nhiên tò mò hỏi:



- Phu nhân, ngươi hình như quên nhắc ta không nên gây chuyện thì phải?



Tần phu nhân khúc khích cười nói:




Tần phu nhân thấy cái giọng điệu kì quái của hắn, liền lắc đầu nói:



- Ngươi mau đi nghỉ đi, ta phải đi đây.



- Không biết ngươi đã nghĩ ra cách ngăn cản vụ dì Vương tra tấn bức cung chưa thế?



Tần phu nhân làm sao có thể không hiểu là hắn đang nói tới việc kén rể, đoạn xì một tiếng rồi bỏ đi thật nhanh.---



---



Sáng sớm mùng 1, vào canh tư, Lý Kỳ cùng với Mã Kiều, Lỗ Mỹ Mỹ, Ngô Tiểu Lục bất chấp gió đêm rét mướt đi tới chùa Tướng Quốc.



Lúc này ở trong chùa Tướng Quốc đã thấp thoáng có ánh nến lác đa lác đác, nhưng ở góc phía đông bắc thì đã đèn đuốc sáng trưng, chỉ thấy hơn trăm người đứng ở đầu phố. Qua cách ăn mặc thì có thể thấy gồm có đầu bếp, bồi bàn, chưởng quỹ.v.v.



Lý Kỳ đứng trước mặt bọn họ, cất cao giọng nói:



- Mấy ngày hôm nay, các vị chắc chắn đã rất vất vả rồi, nhưng hôm nay sẽ chứngminh rằng sự vất vả ấy của các vị tuyệt đối đáng giá. Con phố này nhất định sẽ nhờ sự nỗ lực của các vị mà nổi danh hậu thế, có thể mấy trăm năm nữa, các vị và con phố này vẫn là chủ đề mà mọi người hăng say bàn tán với nhau. Bây giờ ta chỉ muốn hỏi các vị một câu, các vị đã sẵn sàng chưa?



- Sẵn sàng.



Mọi người đồng thanh đáp.



Lý Kỳ vỗ tay nói:



- Vậy thì mau triển khai thôi.



- Vâng.Hơn 100 người lập tức đi vào con phố, ai nấy đều tự tìm công việc cho mình.



Chỉ trong thời gian uống 1 chén trà, con phố yên tĩnh bỗng chốc trở nên náo nhiệt, cắc cắc cắc, độp độp độp, bịch bịch bịch. Những âm thanh thật quen thuộc, có thể nói là không thể thiếu mỗi buổi sáng sớm nơi thành Đông Kinh.