Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1105 : "Dũng sĩ" mỹ vị

Ngày đăng: 07:40 30/04/20


Ốc sên?



Tống Huy Tông và cả đám người đầu tiên là cả kinh, liền sau đó đều không hẹn mà cùng lộ vẻ kinh ngạc, bởi vì trong mâm chỉ có một cái bánh bao lớn, không có ốc sên, thậm chí cả một con cũng không có, sao lại là bánh bao hấp thịt ốc sên.



Lương Sư Thành ăn chưa đã ghiền hiếu kỳ hỏi:



- Lý Kỳ, thịt ốc sên mà ngươi nói ở đâu vậy?



Lý Kỳ không nói mấy câu vô sỉ kiểu như “Ngài đoán xem”, mà dứt khoát đưa tay chỉ vào bánh bao, nói:



- Ở trong bánh bao này.- Hả?



Mọi người nhướn hai hàng lông mày, bỏ thịt ốc sên trong bánh bao thật sự là sáng tạo độc đáo nha.



Lý Kỳ cười nhẹ, vươn tay cầm lấy một cái nĩa, nhẹ nhàng xiên vào chiếc bánh bao ở trên cùng nhấc tay lên, nhẹ nhàng bóc lớp trên cùng của bánh bao ra, hóa ra chiếc bánh bao này đã được chia ra thành hai phần từ sớm, bên trong cũng được đào một lớp, hiện ra một hố lõm vào, trên đó có mười lỗ nhỏ, có chút giống tòa sen, trong mười lỗ nhỏ có hiện lên vài vật thể không rõ ràng, màu vàng kim, hình bán cầu, tựa như tiên đan vậy, tỏa sáng lấp lóe, hơn nữa còn có một con tuy chỉ nhô ra một nửa, nhưng không cần nghĩ cũng biết nhất định là ốc sên.



Nhưng nếu không có vỏ ốc sên thì Tống Huy Tông tuyệt đối sẽ thích món điểmtâm này nha, nhìn là thấy ngon rồi, nhưng bây giờ nhìn lại thì có vẻ phá hư cảnh đẹp nha, giống như nhìn thấy một con ruồi bên trong tô mì vậy, cảm giác kỳ quái không nói nên lời, thậm chí còn ngột ngạt hơn cả trùng ba sa vừa nãy nữa.



Ai cũng không nghĩ ra được cách gì cả!



Thật ra từ rất lâu về trước thì ốc sên đã được người ta ăn rồi, có điều thông thường đều dùng làm thuốc, không dám nói không có người dùng làm thức ăn nhưng cực kỳ hiếm gặp.



Lý Kỳ cho dù có nhiều đến đâu thì cũng chỉ cho mỗi người một con ốc sên thôi.



Lại đến lúc Lương Sư Thành phát huy rồi.Những người dự thi còn lại đều không hẹn mà đồng loạt ném ánh mắt cho Lương Sư Thành.



Lại là ta? Trong lòng Lương Sư Thành ủy khuất vô cùng, nếu không phải Tống Huy Tông cũng ở đây thì ông ta đường đường là Ẩn tướng, Thái Kinh cũng không dám như thế nha, chứ đừng nói những người còn lại, nhìn vào “mỹ thực” trước mặt, có chút hoang mang, ướm hỏi:



- Lý Kỳ, món này ăn thế nào?



Lý Kỳ sửng sốt, nói:



- À, ở đây có đôi đũa đặc biệt chuyên dùng để ăn ốc sên. Thái Úy một tay cầm ốc sên, lấy đũa gắp thân ốc sên ra ngoài rồi ăn là được. Yên tâm, ta đã chia ra xử lý thân và vỏ ốc sên này rồi, sau đó mới bỏ thân ốc sên này lại vào vỏ, cho nên không cần dùng sức.Thật ư. Buồn nôn như vậy thì ăn cái gì? Lương Sư Thành ẻo lả trắng mắt liếc Lý Kỳ, nhìn đến mức hắn nổi cả da gà, nhận lấy cái gọi là đôi đũa đặc biệt, trong lòng lại thầm mắng, cái gì mà đũa đặc biệt chứ, không phải chỉ là hai chiếc xiên nhỏ ngắn tiện lợi thôi sao.



Không ngờ hắn còn nói tới cả nhỏ ngắn tiện lợi nữa.



Thế là Lương Sư Thành dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, một tay cầm lấy ốc sên, chỉ thấy con ốc sên này có thể xưng là to lớn vô cùng trong giới ốc sên, nhưng lại không thấy thân ốc sên, ngay miệng vỏ được dán lại bằng một lớp hồ. Một tay ông ta cầm lấy vỏ ốc sên, một tay thì cầm lấy hai que xiên trúc đâm vào trong, moi móc một hồi mới nhẹ nhàng gắp, kéo, chỉ thấy giữa xiên trúc đột nhiên xuất hiện một vật thể trong suốt óng ánh, còn khẽ động một cái trước mắt, mùi sữa nồng đậm ập vào mặt, khiến ánh mắt Lương Sư Thành bất giác sáng ngời.Bởi vì trước đó đã nếm thử các loại côn trùng, cho nên sau khi Lương Sư Thành lôi được thân ốc sên ra khỏi vỏ, lại không cảm thấy buồn nôn, cực kỳ nhanh chóng cho vào miệng, vừa mới nhấm nháp một chút thì miệng bỗng nhiên biến thành hình chữ O.



Đám người Tống Huy Tông nhìn thấy đều giật mình, Lý Kỳ nhìn thấy mà cũng như lọt vào trong sương mù, âm thầm đánh trống trong lòng, sẽ không xảy ra vấn đề gì chứ?



Lương Sư Thành trừng to hai mắt, dường như cảm thấy không chút sức lực, lại nhai nhai một lát, ánh mắt liếc sang xung quanh giống như đang suy nghĩ sâu ca, lại kẹp thêm một con để ăn, mặt không chút gợn sóng sợ hãi, cho đến khi ăn xong con thứ ba, ông ta mới nói với Tống Huy Tông:


- Lý Kỳ, tiếp theo nên làm gì?Lý Kỳ liếc nhìn sắc trời, thấy đã chạng vạng tối, vì thế nói:



- Hoàng thượng, lát nữa còn có một vở tuồng phải diễn nữa, mời Hoàng thượng và các vị di giá đến rạp phía trước để xem.



- Tuồng?



Đám người Tống Huy Tông lập tức hứng thú, ăn xong thì phải có một tiết mục giúp vui chứ, bằng không thật vô vị mà!



Chốc lát sau, một vài hạ nhân liền mời Tống Huy Tông cùng một đám đại thần đi vào rạp phía trước. Còn Lý Kỳ lại không đi vội, hắn phải ở đây xử lý chút việc phía sau nữa.



Nhưng bọn Tống Huy Tông vừa đi không lâu, Mã Kiều đột nhiên đến đây, y làthiếp thân cận vệ của Lý Kỳ đương nhiên có thể tùy ý ra vào nơi này.



- Bộ soái, đại sự không hay rồi.



Mã Kiều bước nhanh đến cạnh Lý Kỳ, nhỏ giọng nói.



Lý Kỳ thấy sắc mặt y căng thẳng, cau mày nói:



- Xảy ra chuyện gì?



Mã Kiều nhỏ giọng nói bên tai Lý Kỳ vài câu.



Lý Kỳ nghe xong liền ngây dại, một lát sau mới nói:



- Ngươi không phải đang đùa ta chứ.Mã Kiều tức giận nói:



- Ta không đùa ngài, muốn thì cũng Nha Nội đùa ngài.



Lý Kỳ nghiêng mắt nhìn, phiền muộn nói:



- Thằng nhãi họ Mã ngươi, cả cái mông của mình cũng không thèm vỗ.



Mã Kiều đầu tiên là sửng sốt, chợt hiểu ra liền câm nín, bật thốt lên:



- Đều bị ngài vỗ.



Nói xong lại cảm thấy mấy câu này có chút kỳ quái, lộ vẻ cực kỳ xấu hổ.



Lý Kỳ giương mắt ngạc nhiên nhìn Mã Kiều, gật đầu nói:



- Có tiến bộ, đã biết châm biếm rồi đấy.