Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1109 : Sai có cái hay của sai

Ngày đăng: 07:40 30/04/20


Tuy Cao Nha Nội không dựa theo tình tiết của vở diễn, nhưng động tác lắc lư lảo đảo của y thật sự sinh động cực kỳ, phảng phất như Đông Tà đã dùng nội lực đánh y vậy, hơn nữa động tác lộn ngược ra sau của y cũng tiêu sái phóng khoáng.



Những người ngoài ngành này còn không phải là muốn xem náo nhiệt sao, tuy rằng hiện tại trên đài không có pha hành động nào đáng nói, nhưng đám người Tống Huy Tông lại cảm thấy diễn rất giống thật, lại cảm thấy động tác lộn ngược đó của Cao Nha Nội thật đẹp, đều nhịn không được mà hoan hô, hoàn toàn không để ý Tây Độc phía sau xấu hổ đến thế nào.



Lần này thật đúng là sai có cái hay của sai nha!



Con mẹ nó vậy cũng được? Vẻ mặt Lý Kỳ khiếp sợ, chỉ có thể thầm than thở, sựtồn tại của thằng nhãi Cao Nha Nội này căn bản chính là sai có cái hay của sai, vận may thật con mẹ nó quá tốt, tốt đến độ khiến Lý Kỳ ghen tỵ cô cùng.



Ha ha! Âu Dương Khắc nha Âu Dương Khắc, ngươi nghe thấy tiếng vỗ tay dưới đài không, bản Nha Nội diễn ngươi thật sự là phúc đức của ngươi đó. Cao Nha Nội đứng trên đài tựa như đứng trên một đám mây vậy, bắt đầu lâng lâng, khóe miệng khẽ nhếch lên hai bên, xem chừng chuẩn bị cười to hai tiếng ha ha.



Lý Kỳ nhìn thấy mà trong lòng bàn tay toát mồ hôi.



Vẻ mặt này Sài Thông quen thuộc quá rồi, vội nhỏ giọng nói:



- Nha Nội, ngươi làm gì đó?



Cao Nha Nội hơi ngẩn ra, lập tức tỉnh ngộ lại, không khỏi toát mồ hôi lạnh saulưng, nếu như bật cười thì vở diễn xem như kết thúc ở đây rồi.



Tây Độc phía sau cũng tỉnh táo lại, vội vàng tiếp tục diễn, tất cả lại trở về đúng như kịch bản.



Chiêu thức mà Cao Nha Nội lộ ra đã làm khán giả no nê thỏa mãn, cách diễn nửa giả nửa thật này đã nhanh chóng làm bọn họ đắm chìm trong đó.



Cao Cầu cũng ngồi xuống, thấy đám người Thái Kinh đều đang nhìn mình một cách kỳ quái, trong lòng rất xấu hổ. Nhưng nhìn lửa giận trong mắt ông ta, Cao Nha Nội mà trở về chắc chắc sẽ đụng phải bạo lực gia đình. Nhưng loại trò chơi trẻ con bạo lực gia đình này đối với Cao Nha Nội mà nói quả thực không đáng nhắc tới, qua hôm sau thì không sao nữa, hơn nữa vẫn tôn kính Cầu ca như vậy thường làm cho Cầu ca sinh lòng áy náy.Lý Kỳ cũng coi như thở phào một hơi, hợp tác với Cao Nha Nội thật sự là đòi mạng mà!



Qua vài câu đối thoại, tâm tư của mọi người đều quay lại đặt hết vào vở kịch.



- Viên “Thông tê địa long hoàn” này là lấy được trong thân thể dị thú ở Tây Vực, lại được ta luyện thuốc chế thành, đeo ở trên người sẽ bách độc bất xâm, khắp thiên hạ chỉ có một viên này thôi. Sau này ngươi là vợ của cháu ta, không cần phải sợ độc xà độc trùng của ông chú ngươi nữa. Tác dụng của viên long hoàn này không nhỏ, có điều cũng không thể xem là kỳ trân dị bảo gì. Cha ngươi tung hoành thiên hạ, có báu vật nào mà chưa thấy qua chứ? Ta chỉ lấy chút quà thôn quê làm lễ vật gặp mặt, thật sự khiến ông ta chê cười rồi.



Năng lực nhớ lời thoại của nhạc sư đóng vai “Tây Độc” này thật sự không phảichỉ để trưng cho đẹp, nói ra đoạn lời thoại dài này mà không dừng lại chút nào.



- Đa tạ ngài nha!


- Trẫm thấy trong chuyện này nhất định có mánh khóe nào đó.



Đây mới là nhà nghệ thuật nè! Lý Kỳ nói:



- Hoàng thượng nói rất đúng. Thái úy, thật ra đây chỉ là thủ thuật che mắt nho nhỏ thôi, vị tiểu nương tử kia căn bản không có ném châm ra, châm kia vẫn ở trong tay Sài công tử.



Cao Cầu bừng tỉnh đại ngộ, thật sự là quan tâm quá tất loạn mà, gật đầu, xấu hổ không nói gì.Lúc này, tiếng đàn trên đài nổi lên, chỉ thấy tám vị nữ tử áo trắng chia thành hai nhóm, bốn vị phía sau cầm bốn loại nhạc khí khác nhau, cùng tấu lên, bốn vị phía trước lại lắc lư bộ ngực đầy đặn, thái độ yêu mị, hai tay vuốt từ ngực xuống mông, lại tự cởi áo tháo dây lưng.



Đám sắc lang dưới đài xem mà hai mắt mở to, trong lòng ngứa ngáy khó chịu, đặc biệt là Thái Du, chỉ hận không thể lập tức bay về nhà, cùng vui đêm xuân với bốn vị mỹ nữ Tây Vực kia.



Thoải mái! Phúc lợi này thật thoải mái mà!



Loại vũ đạo này ở thời đại này mà nói không thể xếp vào loại thanh nhã, nhưng do trong truyện có miêu tả, cho nên không ai cảm thấy có chút khó chịu nào, ngược lại còn thích thú, bởi vì đám ngụy quân tử bọn họ bây giờ cũng có thể quang minhchính đại mà xem.



Lại thấy “Đông Tà” kia khẽ cười, lấy ngọc tiêu từ bên hông ra đặt bên môi, nhẹ nhàng thổi vài tiếng.



Tiếng tiêu vừa nổi lên, tiếng hợp tấu lập tức nghênh hợp với tiếng tiêu của y, nghe ra phảng phất như bị tiếng tiêu hút lấy vậy, bốn vị vũ sư run rẩy cả người vài cái, điệu múa hỗn loạn, còn mang theo một làn sóng mãnh liệt, làm cho dưới đài nước miếng giàn giụa.



Những người đã xem qua câu chuyện thì đều biết “cao trào” sắp đến, thì ra là Tây Độc dùng tiếng đàn tranh đối kháng với tiếng tiêu của Đông Tà.



Quả nhiên, chỉ thấy trên đài “Tây Độc” nhận lấy một cây đàn tranh hình thù kỳlạ, chân phải vẽ nửa vòng tròn ở phía trước, ngay sau đó đặt ngang đàn tranh, đặt mông ngồi xuống, tựa người ra sau, không ngờ lại nhẹ nhàng ngồi xuống, đàn tranh đặt lên hai đùi.



Tuy rằng dưới mông có nhiều thứ, nhưng y lại ngồi như sóng yên biển lặng.



Điều này thật sự không thể tin nổi.



Toàn trường mọi người đều đứng lên.