Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1121 : Phu nhân gặp chiêu phá chiêu

Ngày đăng: 07:40 30/04/20


Người nhà này hôm nay đều đối xử với Lý Kỳ rất lạ. Lý Kỳ trầm ngâm một hồi, vẫn không hiểu, đành phải nói thật:



- Ta là muốn từ chối. Đương nhiên, ta đây không phải nói phu nhân không tốt, chỉ là hai chúng ta trời sinh tương khắc, tính cách không hợp. Nhưng Vương thúc thúc căn bản không cho ta cơ hội từ chối, nói xong liền bỏ chạy. Ta đang định đi tìm ông ta để nói cho rõ ràng.



Tần phu nhân nói:



- Chuyện này là thật chứ?



Lý Kỳ gật đầu nói:



- Đương nhiên là thật rồi. Nếu ta đồng ý, phu nhân người sẽ không nửa đêm mang dao xông tới phòng ta chứ?



Tần phu nhân lườm hắn một cái, nói:



- Ngươi nói linh tinh gì thế?



Dừng lại một hồi, nói:



- Lý Kỳ, có chuyện này ta muốn ngươi giúp được chứ?



- Lại muốn ta giúp gì?



Lý Kỳ vừa nghe thấy lời này, mồ hôi bỗng vã ra như mưa, nói:



- Vốn nhìn từ bên ngoài, ta luôn cho rằng quan hệ giữa ngươi và Vương thúc thúc vẫn còn đang chờ thương thảo. Hôm nay, ta thấy, ngươi nhất định là do Vương thúc thúc sinh ra. Ngữ khí không có gì khác biệt!



- Ta đang nói chuyện với ngươi, ngươi có thể nghiêm túc một chút không? Bệnh này rốt cuộc khi nào mới có thể sửa được?



Tần phu nhân nhíu mày nói.



Lý Kỳ bất đắc dĩ nói:



- Được được được, nói chuyện chính. Nhưng ta nói một câu thật lòng, ta có quyền phủ quyết.



Tần phu nhân gật đầu nói:



- Đó là đương nhiên. Nếu người không muốn giúp, ta cũng không thể trách ngươi. Đây vốn là chuyện nhà ta, kéo ngươi vào cũng là thiệt thòi cho ngươi rồi.



Một câu đơn giản như vậy đã khiến Lý Kỳ cảm kích vô cùng, hô to vạn tuế nha! Hắn liền nói:



- Phu nhân, thực không dám giấu, câu này của cô là lời mà ta thích nghe nhất hôm nay. Ta thật sự rất tủi thân, với câu nói này của cô, ngoài điều kiện hứa với Vương thúc thúc ra, những chuyện còn lại ta nhất định sẽ giúp.



Tần phu nhân khẽ a lên một tiếng, mím môi lại nhìn Lý Kỳ.



Mỹ nữ ngây ngô, thần cũng không ngăn lại được!



Lý Kỳ thấy mà không khỏi giật mình. Thầm thở dài, cuối cùng thì hôm nay ông mày đã hiểu thế nào gọi là hồng nhan họa thủy rồi. Nhanh chóng thu thần trí lại, ngại ngùng nói:
- Ngươi cũng không thể cho rằng ta là một người bạc tình bội nghĩa đấy chứ?



- Ta không có nói như vậy, chỉ là ta không hiểu mà thôi. Nhưng chuyện này dù sao cũng là chuyện nhà ngươi. Ta không tiện hỏi. Ngươi cũng không cần phải trả lời.



Tần phu nhân khẽ lắc đầu nói.



Lý Kỳ nói:



- Vậy ta cũng không trả lời nữa. Dù sao với chỉ số thông minh của ngươi, cũng rất khó hiểu. Vậy rốt cuộc là ngươi có đi hay không?



Tần phu nhân lắc đầu nói:



- Chuyện này trước đây ta đã trả lời ngươi rồi.



Lý Kỳ cũng không miễn cưỡng, gật đầu nói:



- Vậy thì được rồi, ta hứa với ngươi, ta sẽ cố gắng phối hợp với ngươi. Về phần có thể trì hoãn được bao lâu, ta không dám đảm bảo.



Tần phu nhân gật đầu nói:



- Đa tạ ngươi.



- Coi như là định thuê phòng tới năm sau.



Lý Kỳ cười ha hả nói. Nếu hắn đã nhận lời với Tần phu nhân, đương nhiên là không thể chuyển ra khỏi Tần phủ rồi.



Tần phu nhân mỉm cười nói:



- Bất kể nói thế nào, vẫn cảm ơn ngươi.



Lý Kỳ lắc đầu nói:



- Ngươi cũng không cần phải cảm ơn ta. Ta là một thương nhân, không thể chịu thiệt thòi được. Đồng thời với việc ta giúp ngươi, kỳ thực cũng là đang giúp bản thân ta. Cuối cùng ta đã hiểu vì sao ngươi ít về nhà rồi. Nếu ta có một ông bố dông dài và bá đạo như vậy, có lẽ ta cũng sẽ còn làm ác hơn ngươi.



Tần phu nhân lườm hắn, nói:



- Không được nói như vậy về cha ta.



- Ta chỉ là nói thật mà thôi.



- Nói thật cũng không được.



- Ngươi cũng đồng ý chứ?



- Ừ …. Không, ta đồng ý khi nào?