Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1131 : Nhất định phải nghiêm trị (3)

Ngày đăng: 07:41 30/04/20


Tống Huy Tông hừ nói:



- Đây cái gì mà đây, còn không mau nói thật ra đi.



- Tuân mệnh!



Lý Kỳ cúi đầu nói:



- Quả thật vi thần đã nhận lễ vật của những đặc phái viên đó.



Tống Huy Tông cầm lấy một bản tấu chương ném tới trước mặt Lý Kỳ, nói:



- Khanh xem cho kỹ đi, lễ vật mà khanh nhận có ăn khớp với trên này viết hay không.



Lý Kỳ cầm lên nhìn một hồi lâu, cũng là trầm mặc không nói. Tống Huy Tông nói:



- Thế nào? Chẳng lẽ khanh đã quên khanh nhận bao nhiêu lễ?



Lý Kỳ nuốt nước miếng, rung giọng nói:



- Hồi… hồi bẩm hoàng thượng, đây… không sai biệt nhiều… nhiều lắm.



Nhưng sau đó hắn lập tức ngóc đầu lên, nói:



- Nhưng vi thần cự tuyệt nhận tội danh nhận hối lộ.



Thái Du quát:



- Bằng chứng như núi, ngươi còn dám giảo biện!



Gã nói xong lại hướng tới Tống Huy Tông chắp tay nói:



- Hoàng thượng, vi thần thỉnh cầu tái định Lý Kỳ trị tội khi quân võng thượng.



Khốn khiếp! Chỉ chút tội danh này, ngươi đã muốn dồn ta vào chỗ chết hả. Đủ thấy ngươi cũng như vậy rồi, không cần phải gấp gáp, không bao lâu nữa, ta sẽ lên một tiết học với ngươi, cho ngươi biết cái gì mới gọi là giậu đổ bìm leo. Lý Kỳ cãi:
Lý Kỳ nói:



- Nhưng không biết ta vu tội Anh quốc công từ nào, cũng xin Anh quốc chỉ ra.



Triệu Hoàn đột nhiên đứng ra, nói:



- Khởi bẩm phụ hoàng, nhi thần có thể chứng minh toàn bộ lời Lý Kỳ nói là thật.



Tống Huy Tông nói:



- Nói.



Triệu Hoàn nói:



- Liên quan tới đàm phán lần này, vẫn luôn là do nhi thần phụ trách, Kinh Tế Sử ở bên cạnh phụ trợ, về nội dung đàm phán, nhi thần và Kinh Tế Sử trao đổi vô số lần, nói cách khác, về nội dung chủ yếu của đàm phán lần này, sớm đã được định ra rồi. Khi đó, đặc phái viên các nước vẫn chưa đến kinh, nếu như nói Lý Kỳ đã chấp nhận yêu cầu gì đó của các sứ thần kia, vậy thì tất nhiên Lý Kỳ sẽ đến thương lượng với nhi thần, đưa ra sự thay đổi tương ứng, nhưng trên thực tế, Lý Kỳ từ đầu đến cuối đều không hề lộ mặt, càng không nói đến những thứ khác, hơn nữa đàm phán cũng vẫn tiến hành dựa theo chúng ta kế hoạch đã thương định, chứ không xuất hiện bất kỳ sự cố nào hết.



Tống Huy Tông nghe vậy liên tiếp gật đầu.



Chẳng lẽ chuyện này đảo ngược rồi sao?



Thái Kinh và Cao Cầu liếc nhìn nhau, vẻ mặt rất là ngỡ ngàng.



Tưởng Đạo Ngôn nhíu mày, nói:



- Lời của điện hạ và Kinh tế sử, đều chỉ có thể chứng minh Kinh tế sử không chấp nhận yêu cầu của đối phương, nhưng cũng không có chứng cớ chứng minh, Kinh tế sử không có hành vi nhận hối lộ này. Cái gọi là nhận hối lộ, chính là chỉ việc lợi dụng chức quyền, giành lấy tiền tài bất nghĩa, nếu Lý Kỳ không phải Kinh tế sử, và cũng không can hệ đến đàm phán lần này, vậy thì, những sứ thần đó vẫn sẽ tặng lễ cho bọn họ sao? Hiển nhiên sẽ không. Không chỉ có thế, đúng là Kinh tế sử cũng đã chấp nhận yêu cầu của đối phương, bất kể có phải chuyện nên chấp nhận hay không, bất luận có phải chuyện tổn hại đến ích lợi của Đại Tống ta không, đây đều nên coi là thuộc vào dạng nhận hối lộ, nếu hôm nay không nghiêm trị hơn nữa, ngày khác sẽ lại có tham quan ô lại khác, có thể dùng những ngôn luận giống như vậy để biện giải, đến lúc đó, ai ai cũng lo thu lễ mà không làm việc, vậy vương pháp ở đâu?



Thái Du lập tức phụ lời:



- Hoàng thượng, lúc trước chủ trương đề cao liêm khiết chống lại hủ bại, cũng chính là Kinh tế sử đề ra, bây giờ hắn nói một đàng, làm một nẻo, thật sự là coi thường Thánh Thượng, dối trên lừa dưới, là tội thêm một bậc.



Tống Huy Tông vừa nghe mấy chữ “chống lại hủ bại đề cao liêm khiết” này, lửa giận trong lòng bùng lên phừng phừng, giận tím mặt, vỗ bàn một cái, nói như đinh đóng cột:



- Đúng vậy, việc này quyết không thể nhân nhượng, nếu không, ai ai cũng như thế, thì thiên uy ở đâu? Vương pháp ở đâu?