Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1134 : Duyên phận a! (2)

Ngày đăng: 07:41 30/04/20


Hai tên lính kia lập tức chạy về gọi người.



Lý Kỳ quay sang Cao Nha Nội nói:



- Nha Nội, ngươi đây là tận tai nghe thấy, là vị giám sát đại nhân này kêu ta không quét, không phải ta cố ý đến muộn về sớm.



Nhưng Cao Nha Nội thích nhất xem Lý Kỳ bị bêu xấu, vội vàng nói:



- Thái đại thúc, Lý Kỳ này vừa mới bắt đầu quét, người đã không cho hắn quét, đây…



Mẹ mày! Thằng nhãi này cũng đúng là rất thẳng thắn nha! Trong lòng Lý Kỳ bắt đầu vẽ bùa nguyền rủa cho Cao Nha Nội.



Thái Du thấy Cao Nha Nội lại muốn cho Lý Kỳ quét lâu thêm một chút. Trong lòng thấy được an ủi, y cũng muốn a, nhưng hiện giờ gã phải đi xử lý chuyện quan trọng hơn, vội vàng nói:



- Khang nhi, ngươi còn tuổi nhỏ, không hiểu được là lấy đại cục làm trọng, ngươi cứ giúp Lý Kỳ làm nhân chứng lần này đi.



Dù sao Thái Du cũng là trưởng bối, Cao Nha Nội đứng trước mặt những người bọn hắn, vẫn là không dám càn rỡ, ngỡ ngàng gật đầu, nói:



- Vâng, chất nhi biết rồi.



Thái Du lại quay sang Lý Kỳ nói:



- Kinh tế sử, hôm nay cứ đến đây thôi, ta về trước phục mệnh.



Nói xong, gã liền vội vã xoay người định đi.



Lý Kỳ lại kéo gã lại.



Thái Du quay đầu lại, tức giận nói:



- Ngươi lại muốn làm gì?



Lý Kỳ cười dài nói:



- Ta đây còn không phải là muốn truyền thụ một ít kinh nghiệm cho Anh quốc công sao. Nếu là ngươi muốn đi tìm người nào nào nào nào đó, ta khuyên ngươi vẫn là đừng đi thì hơn. Ta nghĩ hiện giờ rất nhiều người đều đang đợi ở đó. Ngươi đi chuyến này chắc chắn là tự chui đầu vào lưới.




Phe phái của Thái Du khẩn trương đứng ra cầu tình thay lão đại. Thái Kinh thấy tình huống cực kỳ bất lợi đối với Thái Du, lại không rõ Tống Huy Tông đang nghĩ gì, vì thế đứng dậy, mở miệng cầu tình cho con trai, hy vọng Tống Huy Tông niệm tình công lao Thái Du từng thu phục Yến Kinh, bình định Đăng Châu mà tha cho gã lần này. Bất kể như thế nào, Thái Du cũng là con trai lão, máu mủ tình thâm mà.



Tống Huy Tông căn bản cũng không muốn trừng phạt Thái Du, bởi vì Thái Du và ông ta là cá mè một lứa, bình thường những quan viên kia nói ông ta hoang phí quá mức, Thái Du còn đứng ra giúp đỡ ông ta. Đây đều là Lý Kỳ ở giữa làm khó dễ, ép buộc ông ta trừng phạt Thái Du, không có cách nào, dù sao chén nước này cũng phải giữ cho thăng bằng. Bây giờ ông ta ta thấy trừng phạt nhẹ đã không thể được nữa, đành phải hạ chỉ, miễn trừ phong hiệu Anh quốc công của Thái Du, lại mệnh gã sung công toàn bộ tiền tài, lại xử phạt hai năm bổng lộc, quét đường cái một tháng.



Như vậy mới có thể bịt miệng của những ngôn quan kia lại. Kỳ thật bọn họ cũng đều biết, chỉ bằng điểm này, căn bản là không đánh bại Thái Du, khẩn trương thấy tốt thì lấy.



Các đại thần còn lại thấy cả hai vị trọng thần đều bị phạt đi quét đường cái, không khỏi cảm thấy cực kỳ lo sợ, bọn họ biết rằng chuyện này chắc chắn là vẫn chưa xong, trong lòng lại lo lại sợ.



Sáng sớm!



Trước Đông Hoa môn, trái phải mỗi bên đứng một người, hai người cách nhau không đến mười bước. Người trẻ tuổi kia đứng bên trái, hai tay cầm chặt cái cán chổi, sắc mặt lạnh lùng, ánh mắt lạnh thấu xương, một cơn gió lạnh của sáng sớm thổi qua, mấy sợi tóc lòa xòa trước trán, khuôn mặt đẹp đã đau nhức; còn người ở bên phải thì tay phải kéo một cái chổi, sắc mặt âm trầm, ác khí rất nặng, sát khí rất đậm.



Hai người ánh mắt lạnh lẽo nhìn nhau, rất có khí thế một trận quyết chiến tử cấm đỉnh của Diệp Cô Thành và Tây Môn Xuy Tuyết.



Mà ở cách đó không xa, có mấy trăm ánh mắt ngơ ngác nhìn về hai người bọn họ.



Đương nhiên, đây tuyệt đối không phải Tây Môn Xuy Tuyết và Diệp Cô Thành, chính hai tên thích ra vẻ tinh tướng, tuyệt đối không phải ở trước mắt bao người, cầm cái chổi mà gây chiến. Hai người này chính là đôi oan gia từ kiếp trước, Lý Kỳ và Thái Du.



Một lát sau, Lý Kỳ than nhẹ một tiếng, ánh mắt thâm thúy cảm khái nói:



- Không thể ngờ rằng… chúng ta còn có thể gặp nhau ở đây, duyên phận ha!



Thái Du tức giận hừ một tiếng, nói:



- Ai duyên phận với ngươi, nói hươu nói vượn. Quy định cũ, ta quét bên này, ngươi quét bên kia.



- Rất hợp ý ta! Dám chiến một trận không?



- Ta mà sợ ngươi? Tới thì tới.



Vù vù vù!



Hai người nói làm là làm, vung khuỷu tay, sử xuất Càn Khôn Đại Na Di, chỉ thấy sương mù xám mênh mông!