Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1144 : Đại hội chọn người tài (năm) (2)

Ngày đăng: 07:41 30/04/20


Vẫn chưa bắt đầu rút ra thì không khí đã dần dần trở nên căng thẳng rồi!



Ngoài trừ Cao Cầu ra thì những người còn lại đều cầu nguyện Cầu ca đừng rút trúng số một, bản thân Cao Cầu cũng rất căng thẳng, hít sâu một hơi, xoa xoa tay, sau đó vươn tay ra rút một phong thư ra.



Mở ra nhìn, Cao Cầu liền lộ vẻ thất vọng, buồn bực đưa cho thiếu nữ bên cạnh, thiếu nữ đó vung tờ giấy trong phong thư lên, nói:



- Lần đầu Thái úy rút được số hai mươi chín.



Tuy rằng tổng cộng sáu mươi người, nhưng để tỏ rõ ưu thế của đám người Cao Cầu, cho nên, lần này trong hòm chỉ có ba mươi số đầu tiên, giảm đi một nửa, như vậy bọn Cao Cầu sẽ không vì là người đầu tiên rút thăm mà được “hưởng thụ” tình thế xác suất, về sau số thăm trong hòm sẽ dần tăng lên, đây cũng là thủ đoạn khuyến khích thương nhân đầu tư vào Học viện Thái sư. Như vậy thăm thứ hai mươi chín là thứ hai từ dưới đếm lên, có thể thấy vận khí của ông ta gánh đủ rồi.



Mọi người đều mừng thầm, cười trộm không nói.



Lần rút thứ hai là số mười. Tuy tốt hơn lần đầu tiên nhiều, nhưng đối với dã tâm của Cầu ca mà nói, thì vẫn là một thử nghiệm thất bại.



Cơ hội cuối cùng rồi.



Cao Cầu nhắm mắt cầu nguyện một hồi mới vươn tay vào trong, lần này tốt hơn hai lần trước khá nhiều, là thăm số bảy, cũng coi như là mười người đầu tiên. Cao Cầu thở phào một hơi, cau mày liếc Lý Kỳ, lắc đầu, dường như không hài lòng lắm với vận may của mình, nhưng càng bất mãn về Lý Kỳ hơn.



Toát mồ hôi! Ngươi không thể trách ta nha? Ta đã cho ngươi ưu thế lớn vậy rồi, vận may của ngươi kém thì có thể trách ai chứ. Lý Kỳ nhỏ giọng nói:



- Thái úy đừng ủ rũ, người tốt nhất trong lòng mỗi người đều không giống nhau, sáu người trước không chọn trúng nhân tài tốt nhất trong lòng ngài cũng không phải là không thể.



Cao Cầu tức giận nói:



- Ngươi bớt gạt ta, bất cứ ai cũng biết Hoàng Trạch số hai mươi ba kia năng lực nổi bật và toàn diện nhất.




- Nha Nội, nếu ai ai cũng giống ngươi vậy, ta thấy tới mai cũng chưa kết thúc đâu.



Cao Nha Nội hơi ngẩn ra, dù da mặt y dày nhưng cũng không chịu được cái nhìn khinh bỉ của nhiều người như vậy, không khỏi có chút xấu hổ, vội vàng rút một phong thư ra, cười nói:



- Là nó.



Cao Nha Nội tự tin đang muốn mở phong thư ra, đột nhiên phát hiện mọi người trong toàn trường đều đang nhìn chăm chú y, ánh mắt đều có tính công kích vô cùng, nên y không khỏi cũng có chút căng thẳng, kéo cổ áo, mồ hôi đã tuôn đầy trên trán, nuốt ngụm nước miếng, động tác trở nên cực kỳ chậm chạp, từ từ rút mảnh giấy trong phong thư ra.



Tất cả mọi người đều ngừng hô hấp.



Bỗng nhiên Cao Nha Nội trừng to hai mắt, gãi cằm, căng thẳng cực kỳ nói với Lục Thiên bên cạnh:



- Tiểu Thiên, bản Nha Nội không nhìn lầm chứ.



Lục Thiên tò mò thò đầu nhìn, há to miệng, run rẩy nói:



- Nha…Nha Nội, ngài…ngài rút được số một.



Bịch!



Lại nghe “ai ui” một tiếng, mọi người quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Lý Kỳ đã ngồi trên đất rồi.



Hóa ra vừa rồi Lý Kỳ thấy vẻ mặt đó của Cao Nha Nội liền mơ hồ cảm thấy có chút không ổn, trong lòng lại cực kỳ hồi hộp, lại nghe thấy câu nói của Lục Thiên, nhất thời hai mắt tối sầm, cái mông nghiêng đi, ngồi phịch xuống đất, đả kích này quá lớn mà! Trời ơi, đây là muốn đùa chết ta sao!