Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1154 : Ba phong mật thư

Ngày đăng: 07:41 30/04/20


Vương triều Tống bắt đầu từ tình cảnh lung lay sắp đổ, sau khi Lý Kỳ đến, dường như xuất hiện một bước chuyển ngoặt, nhưng, đây chẳng qua chỉ là một lầu gác trong không trung, một khi có gió thổi cỏ lay, bản chất thối rữa bên trong đều lộ ra không có gì bỏ sót.



Một đặc phái viên nho nhỏ, đã như vậy rồi, nếu thật sự là thiên quân vạn mã đến, trận kia quả thật làm người ta không dám tưởng tượng.



Dưới áp lực nặng nề, tất có người nhu nhược.



Từ sự việc này, Lý Kỳ hoàn toàn nhìn thấu sự hủ bại và yếu đuối vô năng của Tống triều, có thứ quân chủ, có thứ thần tử này, nếu không bị diệt vong, vậy thì trời không có mắt rồi.



Nếu đổi lại là Lý Kỳ, hắn có lẽ sẽ còn kiên quyết hơn cả Hoàn Nhan Tông Vọng.



Đợi cho tôm tép nhãi nhép biểu diễn xong, Tống Huy Tông nói ẩu nói tả với không khí một phen, nghĩ muốn vãn hồi lại mặt mũi, mà không biết, ông ta làm như vậy, sẽ càng làm người khác thêm khinh thường vị hoàng đế này.



Đợi sau khi lâm triều kết thúc, Tống Huy Tông lại triệu tập trọng thần liên can trong triều rồi tới Sùng Chính điện.



- Ha ha, Lý Kỳ, ngươi thật sự là phúc tướng của ngươi nha! May mắn có ngươi, lần này mới có thể biến nguy thành an. Tống Huy Tông nói câu này, tán thưởng thêm Lý Kỳ.



Biến nguy thành an? Ngay cả thế cục này, ngươi đều nhìn không ra, vậy thì bất trị rồi. Trong lòng Lý Kỳ nghĩ thế, nhưng ngoài miệng lại nói: - Hoàng thượng quá khen, đây là bổn phận của vi thần, không dám tranh công.



Tống Huy Tông ha hả nói: - Ngươi không cần khiêm nhường, việc này ngươi công lao to lớn, phải trọng thưởng.



Lý Kỳ khẽ vuốt cằm nói: - Đa tạ Hoàng thượng.



Thái Du liếc nhìn Lý Kỳ, trong lòng tràn đầy ghen tị, đứng ra nói: - Hoàng thượng, theo vi thần thấy, việc này cũng không phải là tin đồn vô căn cứ, Kim quốc đột nhiên phái đặc phái viên tới đây gây sự, có lẽ bọn chúng đã có ý nghĩ với xuất binh với Đại Tống ta, chúng ta phải sớm phòng bị.



Lý Kỳ nghe xong hai hàng lông mày nhướng lên, trong lòng chỉ cảm thấy buồn cười, thật đúng là kẻ ngu, trong ngàn người tất có một người.



Nếu bàn về dùng tâm kế, Thái Du kia cũng là một cao thủ, gã từ thái độ khác thường của đặc phái viên Kim quốc lần này, phát giác ra manh mối.



Tống Huy Tông vừa nghe vậy, không khỏi giật mình, ánh mắt lộ vẻ sợ hãi.



Lý Bang Ngạn ha hả nói: - Xu Mật sứ khó trách lo bò trắng răng, ta thấy Kim quốc chỉ đơn giản là lặp lại chiêu cũ, muốn lấy chút tiền từ Đại Tống ta, nếu như bọn chúng đã chuẩn bị xuất binh xâm chiếm, vậy sao còn phải cãi nhau qua lại với Kinh tế sử, ngoài ra, chúng tại sao phải xuất binh tấn công Đại Tống ta, đây tuyệt đối không thể.



- Ừm, nói rất có lý.



Tống Huy Tông là một người theo chủ nghĩa lý tưởng, ông ta không muốn đối mặt với sự thật, nên luôn suy nghĩ tới phương diện tốt. Nhưng việc này liên quan đến vận mệnh quốc gia, ông ta ngẫm lại vẫn thấy chút mơ hồ, lại hỏi Lý Kỳ: - Lý Kỳ, ngươi nghĩ sao.



Lý Kỳ hơi trầm ngâm, nói: - Hồi bẩm Hoàng thượng. Vi thần dù sao tuổi còn trẻ, còn đối đại sự thế này, vi thần không dám vọng ngôn, nhưng vi thần nghiêng về lý lẽ của Tả tướng.


Lý Kỳ nói: - Lão chỉ nói đúng một phần, ta đích thực có việc cần lão hỗ trợ, nhưng ta ngồi ở đây, chỉ đang suy nghĩ, lão có đáng để tín nhiệm hay không.



Tửu Quỷ thoải mái trở mình, lưng lừa nhỏ hẹp cũng không mang lại khó khăn cho lão, lão đổ một ngụm rượu vào miệng, hai mắt ngây ngốc nhìn lên trên, nói: - Nếu đổi lại ta là ngươi, trừ phi là không còn cách nào, nếu không, ta tuyệt đối sẽ không chạy tới nhờ một con sâu rượu cả ngày cả đêm đều mơ mơ màng màng. Ngươi đã tới, vậy tín nhiệm này còn quan trọng hay không?



Lý Kỳ gật đầu nói: - Lão nói rất có lý. Lão sẽ giúp ta sao?



- Sẽ!



- Chẳng lẽ lão không muốn trước hết nghe xem là chuyện gì sao?



- Ngươi là một người cực kỳ cẩn thận, nếu ngươi tới tìm ta, vậy hẳn là chuyện trong phạm vi năng lực của ta, nếu không, ngươi sẽ không tới tìm ta, càng không ngại ngồi ở đây nửa canh giờ.



- Ha ha, thật sự không nghĩ lão sẽ đồng ý sảng khoái như vậy, ta còn tưởng phải tốn lời lẽ thuyết phục.



- Không phải là ta giúp người, ta đang giúp Mã Kiều và Mỹ Mỹ, nếu như ngươi gặp chuyện, bọn họ chắc chắn cũng không thoát được.



- Vậy lão không cần thù lao gì sao?



- Ta muốn gì, ngươi không biết sao?



- Cũng đúng, hơn nữa, lão muốn những thứ khác, ta cũng không nhất định đưa được, hiện giờ ta nghèo chỉ còn lại mỗi rượu.



- Có rượu là đủ rồi. Nói đi, chuyện gì?



Lý Kỳ lấy từ một phong thư trong ngực ra, đưa tới, nói: - Đưa phong thư này.



Tửu Quỷ nhận lấy phong thư, hỏi: - Đưa đến đâu?



Lý Kỳ chần chờ một lúc, mới nói: - Trong phủ Tiết độ sứ Phượng Tường.



Tửu Quỷ ừ một tiếng, không hỏi nhiều, bởi vì lão biết phong thư này đối với Lý Kỳ, nhất định rất quan trọng.



Lý Kỳ đứng dậy, vỗ vỗ vạt áo trước, cười nói: - Tò mò hỏi lão một câu, tại sao lão lại nằm úp sấp trên người nó uống rượu.



- Bởi vì nó thiện lương.



- Cũng đúng, người lương thiện bị người bắt nạt, con lừa thiện bị người nằm úp sấp.