Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1157 : Nằm ngoài dự kiến

Ngày đăng: 07:41 30/04/20


Lý Kỳ từ trong nhà Chu gia mượn được ba vạn quan đi ra. Ở trong đám thương nhân, Chu Thanh có thể được xem là một người khá trung thực và thành thật, ông ta vẫn luôn luôn ghi nhớ Lý Kỳ đã từng chiếu cố mình. Vì vậy cho nên khi ông ta nhìn thấy Lý Kỳ tới cửa vay tiền, thì đúng thật là không cần nói đến câu thứ hai, bỏ ra tất cả số tiền có thể xoay sở được trong tay đưa cho Lý Kỳ, điều này khiến cho Lý Kỳ vô cùng cảm động. Đương nhiên, Phàn Lâu và Chu gia dù sao cũng đều là thương gia, bọn họ sở dĩ có thể rộng rãi như vậy, cũng là vì đối với năng lực kiếm tiền của Lý Kỳ, đều vô cùng tin tưởng.



Kế tiếp hắn đi đến sòng bạc Hồng Vạn. Kỳ thật hắn vốn dĩ không có ý định đến sòng bạc Hồng Vạn mượn tiền, bởi vì quan hệ của Hồng gia và Cao Cầu khá sâu đậm. Nào ngờ Cao Cầu mấy ngày trước đã dẫn theo tên phế phẩm Cao Nha Nội kia đi sang vùng khác thăm lão bằng hữu rồi, Lý Kỳ lúc này liền tới sòng bạc Hồng Vạn mượn năm vạn quan. Ngày hôm nay hắn đã mượn được tổng cộng là mười ba vạn quan, vượt xa so với năng lực kiếm tiền của hắn.



Sau khi từ Hồng gia đi ra, Lý Kỳ thấy thời khắc cũng không còn sớm nữa, vì thế lặng lẽ ra khỏi cổng Chu Tước. Thẳng tiến đến cầu Long Tân, đi tới chợ đêm Châu Kiều. Chuẩn bị gặp gỡ vị ân nhân cứu dân này, rốt cục là người như thế nào.



Vốn dĩ chợ đêm Châu Kiều này là nơi náo nhiệt nhất ở Đông Kinh vào buổi tối, nhưng do sự xuất hiện của phố ẩm thực và quán bar, khiến cho lưu lượng người ở đây xa xa không bằng trước, nhưng cũng vẫn là vô cùng náo nhiệt.



- Kinh Tế Sử đến rồi, mau mau mời vào.



Chủ quán cửa hàng thịt khô của Kiều gia kia dường như đã sớm dự liệu được Lý Kỳ sẽ đến, vừa trông thấy Lý Kỳ đi tới trước cửa, liền vội vàng tiếp đón.



Lý Kỳ cười cười, không có hỏi nhiều, đi vào trong cửa hàng thịt khô của Kiều gia.



Chủ quán kia dẫn theo Lý Kỳ đi vào trong một căn phòng nhỏ ở phía sau của cửa, xong nói: - Kinh Tế Sử xin chờ một lát. Rồi sau đó y liền xoay người đi ra ngoài.



Lý Kỳ quan sát xung quanh, thấy căn phòng này nằm trong một ngõ cụt, người bên ngoài căn bản là không thể từ bên ngoài nghe lén được người bên trong nói chuyện, cười mà nói: - Người này thật đúng là cẩn thận nha!



Mã Kiều hỏi: - Bộ Soái, người có biết người kia là ai không?



Lý Kỳ lắc đầu đáp: - Ta cũng đoán không ra, nhưng ta tin sẽ sớm biết được đáp án thôi.



Hắn vừa dứt lời, ngoài cửa đã vang lên một giọng nói, - Kinh Tế Sử. Đã lâu không gặp rồi.



Lý Kỳ, Mã Kiều hai người vừa nghe thấy, trên mặt đều là hết sức kinh ngạc, ngơ ngác nhìn nhau, dường như không dám tin vào lỗ tai của mình vậy.



Két.. Một tiếng.
- Hèn chi tài nấu nướng của ngươi lợi hại như vậy, xem ra cũng không phải là điều gì vô lý.



- So sánh với tay nghề làm bếp của cha ta, ta còn kém xa.



Lúc nói đến đoạn này, trên mặt Trương Xuân Nhi toát lên một vẻ tự hào, không khó nhìn ra, phụ thân cô ả chính là thần tượng của cô ả cho tới nay. Nói: - Ta một đường lang thang vất vưởng đi tới đông kinh Biện Lương, ăn xin trên đường một tháng, sau đó may mắn lại được Phàn lão gia thu nhận và giúp đỡ, ta mới không có đói chết ở trên đường, bởi vì lúc ấy ta chỉ biết làm vài món điểm tâm, vậy nên Phàn lão gia liền cho ta vào trong bếp phụ giúp Ma Nạp ca. Lúc trước khi phụ thân qua đời, kỳ thật trong lòng của người nỗi tiếc nuối lớn hơn so với mối thù hận rất nhiều, ba năm rồi, người chuẩn bị suốt ba năm, nhưng lại không có cơ hội đưa ba món ăn mà người đã tiêu hao bao nhiêu tâm huyết chuẩn bị kia công bố với hậu thế, ngươi cũng là xuất thân từ đầu bếp, tin rằng nỗi thống khổ trong đó, ngươi hẳn là cũng có thể cảm nhận được một vài phần.



Lý Kỳ gật gật đầu nói: - Ta đương nhiên hiểu được. Vì thế cô mới muốn bù đắp nỗi tiếc nuối của phụ thân cô.



Trương Xuân Nhi đáp: - Không sai. Sau khi ta bước vào Phàn Lâu, đã bắt đầu nghiên cứu bản thực đơn do cha ta lưu lại kia, rất nhanh, ta liền làm lên đại đầu bếp của Phàn Lâu, nhưng, như vậy vẫn còn xa xa không đủ, nếu như ta muốn tham gia Tứ Quốc Yến, nhất định phải trở thành ngự trù, tuy rằng Đại Tống không bài xích đầu bếp nữ, nhưng ngự thiện phòng rốt cục vẫn là chỗ của nam nhân, một nữ nhân nếu muốn bước vào, nói dễ hơn làm a! Vì thế, ta một mực vẫn là chờ đợi một cơ hội.



Lý Kỳ nói: - Cơ hội này chính là Giải Hoàng yến.



Trương Xuân Nhi lắc đầu nói: - Giải Hoàng yến đích thật là một cơ hội tốt vô cùng, nhưng cũng không phải là cơ hội đầu tiên của ta, cơ hội đầu tiên này, chính là Hoàng thượng lần đầu tiên thưởng thức đồ ăn do ta làm.



Lý Kỳ bừng tỉnh đại ngộ, gật đầu nói: - Ồ đúng rồi, Hoàng thượng từng là khách cũ của Phàn Lâu.



Trương Xuân Nhi nói: - Tuy rằng lúc ấy Hoàng thượng đối với đồ ăn ta làm đánh giá cũng không tệ lắm, nhưng cũng chỉ có thế, tuy nhiên, ta cũng không đầu hàng, ta bắt đầu nhằm vào khẩu vị của hoàng thượng để nghiên cứu đồ ăn mới, mỗi một lần khi Hoàng thượng tới, ta đều trình lên một ít đồ ăn mới, không có bất kỳ một món nào là lặp lại cả. Đáng tiếc, lúc ấy ngự thiện phòng có Tả tổng quản, y cũng đã từng tới Phàn Lâu, cùng ta giao lưu qua, lấy tay nghề làm bếp của ta lúc đó, rất khó thắng được y, ta biết rằng khi đó ít khả năng có thể thay thế được vị trí của y đi tham gia Tứ Quốc Yến, không chỉ có như thế, y còn đoạt được vòng nguyệt quế của Tứ Quốc Yến, ta biết rằng ta lại càng không có cơ hội. Nhưng ta vẫn không bỏ cuộc.



Lý Kỳ cười nói: - Bởi vì ngươi vẫn còn trẻ hơn y.



Trương Xuân Nhi đáp: - Đúng là như thế, ta biết rằng một ngày nào đó Tả tổng quản sẽ già đi, y cũng nhất định sẽ lựa chọn thối vị nhượng chức, sau khi y lần thứ hai thua trận Tứ Quốc Yến, ta biết rằng, cơ hội của ta đã đến rồi.



Lý Kỳ hiếu kỳ nói: - Nhưng theo ta được biết, lúc ấy đánh bại Tả đại ca, chính là sư huynh của cô Long Giang, theo lý mà nói, y có thể nói là thay phụ thân cô xứng danh rồi.



Trương Xuân Nhi lắc đầu đáp: - Việc này không giống, lúc phụ thân ta chết, sư huynh chẳng qua mới có hơn mười tuổi, huynh ấy có thể đi tới bước này, hơn phân nửa là dựa vào cố gắng của mình, mà ta có được là thực đơn cha ta lưu lại, chỉ có ta thắng được Tứ Quốc Yến, thì mới xem như thật sự thay cha ta bù đắp tiếc nuối.