Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1169 : Thái tử kêu than

Ngày đăng: 07:41 30/04/20


Cục diện diễn biến đến nước này, triều đình nhà Tống đã hoàn toàn rơi vào hỗn loạn, hoàng thượng thì đã quyết tâm trốn chạy, thần tử lại càng chẳng có bất kỳ ý kiến gì, tự nhiên ai ai cũng cảm thấy bất an, ai cũng muốn nghĩ cách tự mình thoát thân.



- Điện hạ, Điện hạ!



Tống Huy Tông vừa mới rời đi, Triệu Hoàn mới đột nhiên giật mình tỉnh ngộ, quay người đi thẳng ra ngoài, nộ khí đùng đùng rời khỏi đại điện, mặc cho đám người Bạch Thì Trung, Lý Bang Ngạn hét gọi thế nào, cũng coi như không nghe thấy.



- Ôi



Lý Bang Ngạn, Bạch Thì Trung ngơ ngác nhìn nhau, cả hai đều lắc đầu kêu khổ.



Chờ mọi người đi gần hết, Thái Kinh bỗng nhiên đến bên Đồng Quán, nhỏ giọng hỏi:



- - Quảng Dương Quận Vương, ngài biết quân Kim rõ như lòng bàn tay, ngươi cứ nói thẳng với lão phu không phải ngại, trận chiến này, chúng ta nắm được mấy phần thắng lợi?



Đám người Thái Thao, Bạch Thì Trung cũng vây đến.



Đồng Quán liếc quanh bọn họ, rồi lắc đầu thở dài, hạ giọng nói:



- Thực không dám giấu, hiện giờ, quân Kim đã đánh đến đây rồi, ta nghĩ khó mà có thể giữ được kinh thành nữa.



Thái Du nói:



- Quân Kim hung hãn, người Hán chúng ta khó mà địch nổi.



Bạch Thì Trung nghe xong như đứt từng khúc ruột, quay sang hỏi Lý Kỳ:



- Lý Kỳ, ngươi trước nay vẫn luôn nhiều ý tưởng, còn có cách nào ngăn cản quân Kim không?



Lý Kỳ lắc đầu nói:



- - Nhạc phụ, con chỉ giỏi nói mồm thôi, nếu đánh võ mồm thì con có thể vỗ ngực bảo đảm trận chiến này chắc thắng, thế nhưng hiện nay lại đấu bằng thực lực thật sự, khoảng cách chênh lệch về thực lực không phải ngày một ngày hai có thể lấp đầy được. Nhớ năm xưa, quân Liêu còn mạnh hơn quân ta một bậc, nhưng gặp phải quân Kim, chẳng khác nào con nhìn thấy cha. Đến cả dũng khí nghênh chiến cũng chẳng còn.



Thái Thao nghe xong chau mày, nói:



- Nói như vậy, dời đô là không tránh khỏi.



Thái Kinh lắc đầu nói:



- Nếu có thể dời đô, thì Hoàng thượng có lẽ đã dời đô từ lâu rồi. Đại Tống ta từ ngày khai quốc đến nay vẫn luôn định đô ở Đông Kinh, nếu như tùy tiện dời đô, chỉ sợ sẽ làm mất hết nhân tâm, khi đó loạn trong giặc ngoài, hậu quả sẽ không thể lường trước được.



Thái Du nói:



- Nhưng Hoàng thượng dường như đã quyết tâm dời đi.



Ngô Mẫn nói:



- Ta thấy Hoàng thượng cũng đã dao động. Bây giờ chỉ còn cách nhường cho Thái Tử kế vị thôi.



Bạch Thì Trung khẽ đưa mắt, nghĩ thầm, nếu Thái tử kế vị, thì ta chắc chắn không thể đi được rồi, rồi nói:



- Nhưng Điện hạ dường như không muốn kế vị vào lúc này đâu.



Thái Kinh làm sao lại không hiểu chủ ý của Bạch Thì Trung là gì, nhưng lão cũng muốn trốn chạy mà, nếu Tống Huy Tông không đi, lão làm đi làm sao được. Lão nói một cách kiên quyết:
- Lẽ nào ngươi có cách nào đánh lui quân Kim?



Lý Kỳ thở dài, lắc đầu nói:



- Thần nếu có cách, thì sớm đã đi lập công rồi, sao phải đợi đến bây giờ.



- Vậy ngươi nói điều này là có ý gì?



Triệu hoàn nói với giọng khó chịu.



Lý Kỳ nói:



- Thần chỉ hy vọng điện hạ có thể phán đoán rõ ràng tình hình trước mắt. Bây giờ, bày ra trước mắt Điện hạ chỉ có 2 con đường.



Triệu Hoàn sốt ruột hỏi:



- Hai con đường nào?



Lý Kỳ nói:



- Thứ nhất, thần thấy Hoàng thượng đã có ý thoái vị, Thái sư bọn họ dường như cũng ủng hộ Điện hạ kế vị, Điện hạ nếu đồng ý, tám chín phần ngôi vị hoàng đế sẽ thuộc về Điện hạ, hơn nữa còn chẳng tốn chút công sức nào.



Đương nhiên, Triệu Hoàn cũng muốn làm hoàng đế, thế nhưng y không muốn làm hoàng đế vào thời điểm này. Con mắt y liếc qua liếc lại mấy cái, rồi nói:



- Vậy theo ngươi, trận chiến này, chúng ta có mấy phần cơ hội chiến thắng.



Lý Kỳ nói:



- Chín phần thua, một phần thắng. Thế gian vốn không có việc gì là tuyệt đối, thần cũng không dám phán đoán hàm hồ.



Triệu Hoàn trầm ngâm giây lát, nói:



- Vậy ngươi có sẵn lòng giúp ta?



Lý Kỳ lập tức lộ ra vẻ mặt do dự.



Đây chẳng qua là mấy câu thử lòng của Triệu Hoàn, thấy thái độ Lý Kỳ như vậy, trong lòng đã rõ. Y thầm nghĩ, vừa nãy trên đại điện, ngươi cũng có ý muốn trốn chạy, rõ ràng ngươi cũng biết Khai Phong khó mà giữ được. Do vậy trong lòng y khó tránh có chút giận dữ.



Lý Kỳ thấy Triệu Hoàn đầy vẻ giận dữ, vội vàng giải thích:



- Điện hạ, thần tuyệt đối không phải là phường vong ân bội nghĩa. Thần đã nói lúc trước, thần chỉ giúp điện hạ phân tích tình thế trước mắt, tuyệt không dám khuyên can …., tất cả quyền quyết định vẫn là của điện hạ. Một khi điện hạ đã lựa chọn, tại hạ cũng sẽ sẵn lòng phò trợ điện hạ đạt được mục đích, nhưng, tất cả những gì thần có thể giúp cũng chỉ có vậy thôi.



Ngụ ý rằng, sau khi ta giúp ngài, ta vẫn sẽ đi.



Sắc mặt Triệu Hoàn vẻ hòa hoãn hơn một chút, nói:



- Vậy ngươi nói xem, con đường thứ hai là như thế nào.



Lý Kỳ hơi chút do dự,nói:



- Con đường thứ hai đương nhiên là không làm hoàng đế, nhưng nếu vậy thì Điện hạ ngài sẽ mất đi một cơ hội tốt để đăng cơ.