Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1181 : Pháp bảo chiến thắng

Ngày đăng: 07:42 30/04/20


Đối với những lời nói của Triệu Giai, quần thần tựa hồ cảm thấy rất hợp lý, nghe thấy thì liên tục gật đầu, nhưng vấn đề lại tới nữa, chỉ dựa vào Cấm quân Kinh thành thì có thể phòng thủ được sao?



Cấm quân hiện nay từ lâu đã không còn là Cấm quân thời kỳ Đại Tống cực thịnh rồi, tổng cộng cũng có mười mấy vạn, nhưng mười mấy vạn này trình độ khác biệt rất lớn, Cấm quân có thể chân chính chống cự một chút với quân Kim cũng khoảng ba bốn vạn Thượng tứ quân, số còn lại đối với quân Kim mà nói chỉ là quân nông dân thôi.



Hàn lâm thừa chỉ Ngô Khaihỏi: - Nhưng phủ Đại Danh, Hoàng Hà là hai phòng tuyến duy nhất mà Khai Phong chúng ta có thể dựa vào, một khi hai phòng tuyến này thất thủ, thì phủ Khai Phong nguy hiểm vô cùng, trận chiến này càng khó đánh.



Trương Bang Xương lại nói: - Hơn nữa binh lực phủ Khai Phong cũng không đủ phòng thủ Kinh sư, theo ta thấy, chúng ta nên điều Tây quân đến.



Trong lòng người Tống, khi nói đến chiến tranh chính là Tây quân trước Tây quân sau. Hiển nhiên, bọn họ cũng hiểu Cấm quân này giống như nước tiểu vậy, cho dù mấy năm gần đây Tây quân gần như không còn, bây giờ Tây quân từ lâu đã không còn như lúc trước nữa.



Lý Kỳ thật sự không nhịn được, cười nói: - Trương Thượng thư, Tây quân không có cánh có thể bay tới đây, cho dù bọn họ đến cứu viện thì cũng phải mất mấy ngày nha, chúng ta vẫn dựa vào chính mình đi.



- Vậy phòng thủ thế nào?



Các đại thần mặt cau mày có, bỏ qua Hoàng Hà tức là Khai Phong hoàn toàn trần truồng trong mắt kẻ địch. Nếu không bỏ qua Hoàng Hà, thì nhất định phải bỏ cứu viện phủ Đại Danh, bởi vì phủ Đại Danh là chỗ chống đỡ của phòng tuyến Hoàng Hà. Một khi phủ Đại Danh bị phá thì Hoàng Hà khó giữ vững. Nhưng nếu cứu phủ Đại Danh, thì khả năng thành công thật sự quá thấp, lỡ như không cứu được, có thể phải góp cả phủ Khai Phong vào.



Thật sự là tiến thoái lưỡng nan nha!



Thật ra đây đều là nghiệt do Tống Huy Tông tạo ra. Ban đầu, dưới sự kiến nghị của đám người Đồng Quán, Thái Du, để giảm bớt quân phí mua vui cho Tống Huy Tông nhiều hơn, bọn họ thật sự là tự chui đầu vào rọ, giảm bớt bảy phần phòng ngự của cả phía bắc, đây không phải coi như không có rồi sao. Ngoài ra, trong ba phần còn lại này, hoàng thân quốc thích của phủ Đại Danh lại vét mất hai phần, đừng nói là phòng thủ, muốn cứu cũng không có cách cứu.



Triệu Giai thở dài nói: - Phủ Đại Danh chắc chắn không cứu được rồi, nhưng không có nghĩa là phủ Khai Phong nhất định không giữ được. Thật ra chúng ta vẫn có cơ hội bảo vệ rất lớn, bởi vì trong tay chúng ta còn có một pháp bảo chiến thắng.



Mọi người nghe được mà tinh thần phấn chấn, Tưởng Đạo Ngôn vội hỏi: - Không biết điện hạ có pháp bảo gì?



Triệu Gai bỗng vươn tay chỉ sang bên.
Ngô Khai ngượng ngùng nói: - Điện hạ, chúng ta đương nhiên ủng hộ ngài, nhưng năng lực hạ quan có hạn, kính xin điện hạ đừng ghét bỏ.



Một đám đại thần đều lần lượt khóc than, nhưng bọn họ không dám nói mình không giúp, chỉ nói năng lực bản thân có hạn, có thể lấy ra bao nhiêu thì chỉ được như vậy.



Triệu Giai tốn công sức một ngày, nếu chỉ được một ít như vậy thì y dứt khoát đập đầu chết cho xong, cười ha ha nói: - Các vị quá khiêm tốn rồi, thực lực của các vị thế nào, bản vương cũng biết đôi chút, chí ít là mạnh hơn bản vương. À, lần này còn thiệt thòi cho nhật báo Chuối tiêu thời gian trước đã viết rất rõ ràng. Còn về những người khác, trong tay ta cũng có tư liệu tương đối tỉ mỉ. Người đâu, chia tư liệu cho các vị đại nhân.



Lập tức có vài hạ nhân đi tới cầm tư liện thật dày phát cho các vị đại nhân đang ngồi đây mỗi người một phần.



Chiêu này rõ ràng y học từ Lý Kỳ, nói chuyện bằng sự thật.



Triệu Giai cười nói: - Ta cũng không muốn làm khó các vị. Ta lấy trong cung ra mấy phần, các vị cứ căn cứ theo thực lực của mình mà lấy ra mấy phần, công bằng hợp lý, trên đó viết rất rõ ràng rồi.



Những đại thần kia vừa xem, ai ôi, được nha, ta cực khổ khó khăn kiếm cả đời, ngươi há to miệng muốn lấy ra toàn bộ, đây không phải là muốn bức chết bọn ta sao.



Triệu Giai dường như đang khiêu chiến cực hạn của bọn họ, tiếp tục nói: - Ngoài ra, dù sao đại nội cũng là cấm địa, người bình thường không cho phép vào, bằng không ta đã để dân chúng vào cung ở rồi, cho nên, việc này phải nhờ các vị giúp đỡ. Ta đã chuẩn bị một chỗ ở cho các vị ở trong Hoàng cung, các vị nhanh chóng dọn vào cung ở, sau này ta tìm các vị cũng không mất nhiều thời gian. Còn về nhà của các vị thì để dân chúng ở, ta bảo đảm với các vị, đây chẳng qua chỉ là tạm thời mà thôi, chỉ cần quân Kim rút lui, nhà vẫn thuộc về các vị.



Hoàng Tín Nhân gấp gáp đến sắp điên rồi, nói: - Điện hạ, ngài đang đứng nói chuyện nên không đau eo mà, nhiều lương thực và tiền như vậy, ngài bảo hạ quan tìm đâu cho ngài.



Trương Bang Xương cũng nói: - Đúng vậy! Số tiền này không khỏi quá nhiều rồi, chúng ta căn bản không có mà!



Các đại thần nhất trí phản đối, kiên quyết không đồng ý.



Triệu Giai đi đến giữa ba vị lớn của Tam Ti, hơi nghiêng người qua chống hai tay lên bàn, mỉm cười nói: - Phụ hoàng mang bệnh trong người, tuy nói phó thác quốc sự cho ta, nhưng phụ hoàng chỉ giao cho ta một nhiệm vụ, chính là phải giữ vững Khai Phong, chứ không phải bảo vệ tính mạng các vị. Cho nên, ta sẽ không tiếc trả giá tất cả, giữ vững Khai Phong để không phụ sự tính nhiệm của Phụ hoàng đối với ta. Làm thế nào có lợi cho việc giữ vững Khai Phong, ta đều làm cả, cho dù làm cái gì. Nếu có ai quấy rối ở giữa, hoặc là không phối hợp với ta, vậy ta sẽ áp dụng một số thủ đoạn bất thường, hoặc là thủ đoạn như Vương Phủ lúc trước trưng thu lương thực vậy, có thể tham khảo một chút.