Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1188 : Mỹ nữ thích xuất gia (2)

Ngày đăng: 07:42 30/04/20


Lý Kỳ thoáng sửng sốt, trong lòng thầm than một tiếng, không cần phải nhiều lời nữa, nói: - Đi thôi, hôm nay ta đến là đưa muội về, thế cục hiện nay thiên biến vạn hóa, muội vẫn nên ở cùng một chỗ với bọn Hồng Nô, ta thật sự không phân tinh lực ra chạy hai nơi được.



Lông mày kẻ đen của Phong Nghi Nô nhíu lại, nói: - Nhưng --- nhưng tỷ tỷ nàng --- Nàng làm sao không muốn ở cùng một chỗ với Hồng Nô. Ít nhất mỗi ngày đều có thể nhìn thấy mặt Lý Kỳ, chỉ có điều nàng nghĩ tới Tống Huy Tông vừa mới rời đi, nếu như nàng bỏ lại Lý Sư Sư, Lý Sư Sư nhất định sẽ rất buồn, thật ra mấy ngày nay nàng đều rối rắm trải qua.



Nữ nhân ngu ngốc. Cứ thích thay người khác suy nghĩ, đến bao giờ mới nghĩ cho mình đây! Lý Kỳ cười khổ nói: - Các nàng thân như tỷ muội, sao ta lại không biết suy nghĩ tách các nàng ra, đương nhiên là cùng đi rồi.



- Thật sao? Phong Nghi Nô vui vẻ nói.



- Ta không việc gì phải lừa muội. Lý Kỳ cười khổ một tiếng, nói: - Đi thôi, đứng lâu chỗ này cũng không nên.



- Ừ.



Hai người vào trong phòng, thấy ngồi bên cửa sổ một vị tuyệt thế mỹ nhân, mặc dù không trang điểm, quần áo cũng rất đơn giản, nhưng đệ nhất mỹ nhân nào có bị những thứ thế tục này trói buộc, vẫn xinh đẹp như trước!



Lý Sư Sư đứng dậy, khẽ mỉm cười, nói: - Lý sư phó, đã lâu không gặp.



Lý Kỳ chắp tay, nói: - Sư Sư cô nương, sức khỏe vẫn tốt chứ?



- Được sự chăm sóc hết lòng của Lý sư phó lúc trước, Sư Sư hiện giờ đã khỏi. Lý Sư Sư nói xong, vương cánh tay ngọc trắng ngần ra, nói: - Mời ngồi.



Lý Kỳ nói một tiếng cám ơn, ngồi xuống.



Lý Sư Sư dò hỏi: - Nghe nói phủ Đại Danh đã thất thủ.



Lý Kỳ không ngờ nàng vẫn quan tâm việc này, sửng sốt, nghĩ thầm rằng, xem ra ta căn bản không hiểu người phụ nữa này rồi! Gật đầu nói: - Đúng vậy!
Lý Kỳ sửng sốt, hơi nhíu mày, trong mắt hiện lên một chút đau khổ, rồi lại lộ ra một phần bất đắc dĩ nói: - Nếu Sư Sư cô nương đã quyết định, ta cũng phải miễn cưỡng rồi, hy vọng có thể đạt đến những thứ người muốn.



- Đa tạ.



Phong Nghi Nô biết rõ tính cách của Lý Sư Sư, thấy nàng nói kiên quyết như thế, khó có thể làm cho nàng hồi tâm chuyển ý, nước mắt nóng bỏng rơi thành từng hạt trân châu, nức nở nói: - Tỷ tỷ, vậy tỷ --- vậy tỷ ở đâu --- tu đạo?



Lý Sư Sư lắc đầu, nói: - Muội muội, tỷ muội ta duyên chỉ đến đây, hỏi nhiều vô ích, vẫn nên nhanh chóng đi cùng Lý sư phó đi.



Phong Nghi Nô trợn to hai mắt, môi run nhè nhẹ vài cái, nói: - Duyên --- duyên chỉ đến đây?



Lý Sư Sư đứng dậy, thản nhiên nói: - Lý sư phó, sắc trời đã tối, các ngươi vẫn nên về sớm thôi. Người đâu, tiễn khách. Nàng nói xong, liền bước vào buồng trong, nhưng khóe mắt đã có một chút nước mắt.



- Tỷ tỷ.



Phong Nghi Nô đang muốn đuổi theo, Lý Kỳ bỗng nhiên giơ tay giữ chặt nàng, khe khẽ lắc đầu.



Phong Nghi Nô vội nói: - Nhưng ---



Lý Kỳ nhỏ giọng nói: - Muội chớ có quên phu quân muội làm gì, một mẫu ruộng còn có ba phần đất, nàng có thể trốn đi đâu?



Phong Nghi Nô sau khi nghe xong, mới không đuổi theo.



Lý Kỳ đứng dậy khoác vai nàng, nói: - Chúng ta về thôi.