Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1199 : Dụ địch

Ngày đăng: 07:42 30/04/20


Tầm quan trọng của đồi Mưu Đà với quân Tống mà nói thì quá rõ ràng, ai ai cũng biết, chắc chắn có trọng binh trấn giữ ở đó, tuy nhiên, muốn tới đồi Mưu Đà thì trước tiên buộc phải phá vỡ một nơi có tên gọi là Sa Lĩnh.



Vì sao mà triều đình nhà Tống lại lựa chọn bãi chăn thả quân dụng lớn nhất ở đồi Mưu Đà, đó là bởi cái mảnh đất Mưu Đà này cực kì hiếm gặp trong phạm vi Khai Phong, trước kia đây là lòng sông cũ, sau khi nước ứ lại đầy lên, đã tạo ra một cánh đồng cỏ phì nhiêu, có điều kiện tự nhiên tuyệt vời cho việc chăn thả.



Nhưng điều này cũng khiến cho 4 phía đồi Mưu Đà đều có địa hình rộng lớn trống trải, không dựa vào thiên nhiên mà phòng ngự được, chỉ có thể xây dựng thành lũy mà phòng ngự, cho nên, cái vùng đồi núi Sa Lĩnh vì thế càng trở nên quan trọng.



Quách Dược Sư dẫn quân đến một nơi cách Sa Lĩnh không tới 3 dặm, đoạn dừng lại chỉ tay về phía trước nói: - Sa Lĩnh chính là cửa vào đồi Mưu Đà, chúng ta buộc phải phá vỡ chỗ này.



Tâm phúc của gã là Triệu Hạc Thọ hỏi: - Tướng quân có diệu kế gì không?



Quách Dược Sư lắc đầu nói: - Đây là một trận đánh không thể tránh khỏi, không có bất kể con đường tắt nào có thể qua được cả, tuy nhiên, trận này chúng ta buộc phải thắng, hơn nữa phải thắng đẹp, thắng nhanh, phải phá vỡ chỗ này trước khi quân cứu viện đối phương kịp tới.



Dừng lại một lúc, gã nói tiếp: - Mặc dù nhị Thái Tử rất coi trọng ta, cũng nhiều lần tiếp thu sách lược của ta, tuy nhiên, ta mới gia nhập nước Kim chưa lâu, trên người cũng chưa có công trạng gì, còn những đại tướng bên cạnh nhị Thái Tử thì đều chiến công hiển hách, chúng ta muốn có được sự tôn trọng như bọn họ, thì buộc phải lập kì công, đây là một cơ hội của chúng ta, ta đã nghĩ rất rõ ràng, nếu như không phải vì ta rất am hiểu địa hình nơi đây thì nhị Thái Tử tuyệt đối sẽ không giao nhiệm vụ này cho ta. So với 2 lộ đại quân còn lại, việc thành bại của lộ quân chúng ta mới là mấu chốt nhất, nếu như chúng ta lấy được đồi Mưu Đà, thì ngày sau địa vị của Thường Thắng Quân chúng ta ở nước Kim tất sẽ được nâng lên rất nhiều, cho nên, bất luận thế nào, chúng ta nhất định phải lấy được đồi Mưu Đà.



Lời này của gã chẳng sai chút nào, dưới chế độ của nước Kim, chiến công cao hơn tất cả, ngươi có chiến công thì mới có địa vị, người khác vì thế mới tôn trọng ngươi, nếu ngươi chẳng có công trạng nào, thì cho dù ngươi có làm nhiều thế nào đi chăng nữa, người Nữ Chân cũng sẽ coi thường ngươi. Cho nên, nhưng tướng Liêu đầu quân cho nước Kim, khi đánh triều Tống, đều vô cùng cố gắng, nhưng do Quách Dược Sư mới gia nhập chưa lâu, Hoàn Nhan Tông Vọng vẫn còn giữ ý với gã, nếu như Quách Dược Sư không có cái ưu thế đặc biệt này, thì Hoàn Nhan Tông Vọng chắc chắn sẽ không giao nhiệm vụ quan trọng này cho gã, đồng thời còn để gã dẫn binh mã chủ cán ra trận như vậy.



Triệu Hạc Thọ hiểu rõ điều này, đoạn nói: - Tướng quân xin yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ không để tướng quân thất vọng. Mặc dù Thường Thắng Quân chúng ta chưa sánh được với quân Nữ Chân, nhưng vẫn dư sức đối phó với quân Tống.



Quách Dược Sư mỉm cười tự tin, cái lòng tự tin này bản thân gã chỉ chiếm phần nhỏ, còn phần lớn vẫn là do quân Tống đem lại cho gã. Còn nhớ năm xưa, khi quân Tống đánh nhau với quân Liêu, gã từng hiến diệu kế, tập kích bất ngờ Yến Kinh, kế sách không thể gọi là không cao, nhưng chính bởi sự yếu ớt vô năng của quân Tống mà đã khiến kế hoạch của y thất bại, hơn nữa còn đại bại quay về. Lúc đó trong lòng gã đã có chút xem thường quân Tống, cho nên, mặc dù gã lúc đó đã đầu hàng Đại Tống nhưng trên mình vẫn mặc quân phục nước Liêu, bởi vì gã thấy quân phục quân Tống đại diện cho sự ô nhục, gã đầu hàng chỉ là vì vinh hoa phú quý, nhưng không cam tâm khoác cái sự nhục nhã đó lên người.



Bởi trận chiến này trực tiếp liên quan tới địa vị của Thường Thắng Quân ở nước Kim, cho nên gã hạ mệnh lệnh trước khi trời tối nhất định phải lấy được Sa Lĩnh.



Để làm được điều đó, gã đích thân ra trận, soái lĩnh 4000 kị binh tấn công chính diện, còn Triệu Hạc Thọ, Tiêu Dư Khánh mỗi người dẫn 2000 binh mã tập kích từ phía sau 2 ngọn núi thấp nằm ở hai bên cửa ải.



Chỉ cần phá vỡ quan ải này, phía sau gần như là vùng đất bằng phẳng rồi.



Đợi sau khi mọi thứ chuẩn bị xong xuôi, Quách Dược Sư liền thổi tù và phát lệnh tấn công. Tướng sĩ trong Thường Thắng Quân, mặc dù người Hán chiếm đa số, nhưng bọn họ đều căm thù người Tống, tất cả là vì năm xưa triều Tống để lấy lòng nước Kim, đã nhẫn tâm mang tướng quân hoặc người thân của bọn họ đi chém, tặng cho người Kim, hơn nữa, bọn họ cũng biết trận chiến này có ý nghĩa thế nào với bọn họ, vinh hoa phú quý chính là ở lúc này đây.



Vì thế mà bọn họ đều không chùn bước xông lên tấn công quân Tống.
- A---!



Khi còn chưa kịp định thần, đã thấy mấy tên lính ngã từ trên ngựa xuống. Tửu Quỷ ngơ ngác chớp chớp mắt, chợt nghe Mã Kiều bên cạnh thản nhiên nói: - Cái gậy nanh sói này cũng dễ dùng đó!



Tửu Quỷ tức giận, nhưng khổ nỗi cây thiết chùy trong tay không đủ dài.



Lý Kỳ thấy ớn lạnh trong lòng, hai thằng cha này quả là nhìn vạn quân như không có gì cả, càng không coi ta ra gì, làm như ta là mồi câu của các ngươi vậy. Khi thấy phe mình đã dần xuất hiện dấu hiệu thất bại, trông như thật rồi, nếu cứ chơi tiếp thì e là sinh chuyện mất, đoạn há to mồm, hoảng hốt kêu lớn: - Mau---mau bảo vệ ta, mau, mau rút, rút---rút--- rút thôi.



Vừa nói vừa siết dây cương, quay đầu bỏ chạy, rất nhanh chóng gọn gàng, kĩ thuật cưỡi ngựa thật thành thạo.



Đám Long Vệ Quân này đều do Lý Kỳ huấn luyện mà thành, nên chẳng cần nói nhiều, vội vàng rút quân, nhìn cứ như binh bại núi đổ. Đây dù sao cũng là cái hành động thường thấy của quân Tống, đã ăn vào máu rồi, nên chẳng thể nhìn ra là thua giả hay thua thật nữa.



Quách Dược Sư thấy Lý Kỳ bỏ chạy, sao có thể để yên, liền hét lớn: - Đầu bếp thối chạy đâu cho thoát. Nói rồi giương cung lắp tên, lấy hết sức bình sinh, nhằm Lý Kỳ bắn tới.



Gã vốn là dựa vào võ nghệ mà từng bước tiến thân, cung thuật cũng rất cao cường, nên vô cùng tự tin khi giương tên.



Mũi tên vừa rời cung, đột nhiên có một bóng người bay tới, chỉ nghe tiếng kêu thảm thiết. Phát tên này của Quách Dược Sư đã đâm trúng ngực người đó, chỉ tiếc là người một phe.



Dương Tái Hưng lạnh lùng liếc xéo Quách Dược Sư một cái rồi phi ngựa rời đi. Thì ra là vừa rồi y đã phát hiện ra Quách Dược Sư định bắn trộm, thế là quơ bừa lấy một tên lính địch ném qua, sức y vô cùng dũng mãnh, tên lính kia nằm trong tay y không khác gì quả bóng da.



Điều này khiến Quách Dược Sư tức điên. Vừa rồi tính ra Dương Tái Hưng giết nhiều người nhất, đến giờ lại thằng nhãi này chặn đứng mũi tên bắn trộm của y, đáng căm hận hơn nữa là Dương Tái Hưng còn lấy người của y chặn đường tên của y, hận không thể một nhát đâm xuyên tim Dương Tái Hưng.



Nhưng sau hai lần đánh bại quân Tống, lòng tự tin của Quách Dược Sư đã lên tới đỉnh điểm, nào có thể bỏ qua cơ hội quý giá này, thề phải tóm sống Lý Kỳ.



Còn sĩ khí Thường Thắng Quân thì đang cao ngút, cứ như thể thắng lợi đang ở ngay trước mắt rồi, thế là liền lập tức truy đuổi.



Lý Kỳ cúi đầu chạy một mạch, nghe thấy phía sau tiếng truy đuổi ầm trời, nhưng hắn không những chẳng có chút gì sợ hãi, ngược lại trên khóe miệng còn lộ một nụ cười tà ác.