Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1209 : Trận chiến bảo vệ Khai Phong (2)

Ngày đăng: 07:42 30/04/20


Chỉ với hai nhát rìu, có thể nhìn ra sự hung bạo của quân Tống đã hoàn toàn được đánh thức.



Nhưng cũng chỉ là thêm chọc giận quân Kim, đặc biệt là Hoàn Nhan Tông Bật, không đến một khắc, gã đã giết mười mấy người. Chỉ thấy gã hét lớn một tiếng, khai sơn đại phủ từ trên bổ xuống, cả mũ giáp lẫn đầu của một binh sĩ quân Tống tức thì bị bổ đôi.



Bên kia, Nhạc Phi, Lưu Cao cũng dẫn kỵ binh đánh lên từ hai cánh trái phải, Mã Kiều tay cầm lang nha bổng cũng đang xông lên. Hôm nay y đã nói rõ với Lý Kỳ, “ngài hoặc là cho tôi xung trận giết giặc, hoặc là cho tôi về thành cùng Lỗ Mỹ Mỹ, chứ ngài bảo tôi đứng đây xem, tôi làm sao mà xem cho được”.



Y cũng là nam nhi đầy nhiệt huyết đó!



Không còn cách nào khác, Lý Kỳ đành phải để y ra trận. Nếu quân giặc xông đến trước mặt bọn họ, thì Mã Kiều cũng chẳng còn mấy tác dụng. Tửu Quỷ vốn cũng muốn đi, nhưng trước khi ra trận, Mã Kiều đã nhờ lão bảo vệ Lý Kỳ, Tửu Quỷ rất hiểu Mã Kiều, chỉ còn cách ngoan ngoãn làm theo thôi.



Do dầu hỏa vẫn còn đang thiêu đốt các tử thi, nên cả vùng không còn bị bao trùm bởi bóng tối, ánh lửa ngút trời, cộng thêm nước mưa làm ……, lại khiến cho hai bên chém giết tàn nhẫn hơn. Trong số binh lính đó, không ít quân Kim đã từng tham gia trận đại chiến Thanh Điền Thôn, bọn chúng thấy Mã Kiều xông tới, đúng là kẻ thù gặp nhau là lửa hận đỏ mặt, lũ lượt vung đại đao xông tới, định báo thù cho gã mập kia.



Còn Mã Kiều, từ khi nhìn thấy cảnh tượng sáng hôm đó, lửa giận trong lòng đã ngùn ngụt bốc lên. Y hét to một tiếng, phóng ngựa nghênh đón, một tay nắm chặt phần đuôi lang nha bổng, đột ngột vung mạnh, gồng mình lắc eo, quay một vòng tròn lớn, có thể nói là thế to lực mạnh.



Rầm rầm rầm!



Nháy mắt đã giết năm tên quân Kim.



Lang nha bổng là binh khí thường dùng của quân Kim đó, nhưng y đúng là lần đầu thấy có người sử dụng lang nha bổng như vậy. Loại chiêu thức này, người ta thường dùng nhuần nhuyễn với loan đao, hơn nữa lại là lúc xông pha, ngươi dùng lang nha bổng như vậy, chẳng phải là ức hiếp người ta quá sao.



Kỳ thực, cũng may người dùng là Mã Kiều, đổi lại dù có là Nhạc Phi cũng chưa chắc dùng được chiêu này. Vì rằng Mã Kiều chọn cây lang nha bổng này là loại nặng nhất, vung như vậy cần phải có lực cánh tay và sức nắm cực lớn, nếu không ngươi sẽ vung mất cả binh khí ngay, khi đó cho dù võ công cao cường đến đâu, đối đầu chém giết với cả vạn người, e là cũng chỉ có con đường chết.



Đám lính Kim thấy Mã Kiều dũng mãnh như vậy, nhất thời không dám tới gần, nhưng Mã Kiều quả đúng là đấng nam nhi nổi bật, loại như y mà ra trận, thì chỉ có thành mục tiêu chủ công của đối phương mà thôi.



Vút, vút vút!



Trong nháy mắt, chỉ thấy bốn năm sợi thừng trói ngựa bay về phía Mã Kiều. Đám quân Kim này kẻ nào cũng là những tay luyện ngựa cừ khôi, thừng trói ngựa luôn ở bên mình, đó cũng trở thành cách thức tấn công chủ tướng đối phương thường dùng của chúng.



Nhạc Phi vừa thấy thừng trói ngựa thì sợ toát mồ hôi, định đi giải cứu, ngặt nỗi quanh mình quân Kim nhiều như lông ngựa, cơ bần là không thể xông ra được, chỉ còn cách hét lớn:



- Mã huynh, cẩn thận.



- Các người quả là coi thường ta quá.




- Dương tướng quân, phía bắc có địch.



- Đến đúng lúc lắm!



Dương Tái Hưng trợn trừng hai mắt, một cái nhìn lạnh lùng thoáng qua, đột nhiên đứng bật dậy, hạ lệnh nói:



- Dặn dò binh sĩ, lập tức lên chiến xa, cùng ta ra trận.



Tiếng trống nổi lên.



Tùng, tùng, tùng!



Chỉ trong chốc lát, thao trường vang lên tiếng bước chân rầm rập.



Chỉ thấy trong bãi thao trường dựng sẵn mấy trăm chiến xa, phía trước mỗi chiếc chiến xa đều có năm sáu con lừa, chẳng còn cách nào, không có ngựa, thì chỉ còn cách để chiến xa đưa tiến binh sĩ ra trận. Đối với Tống triều mà nói, dùng ngựa kéo xe là thứ gì đó vô cùng xa xỉ, Lý Kỳ chỉ còn cách đổi sang dùng lừa kéo xe. May mà Tống triều lừa quả là nhiều, hơn nữa đại đa số đều được sử dụng vào mục đích quân sự, tuy có hơi chậm, nhưng còn nhanh hơn chạy bộ mà.



Đám binh sĩ kia mang ủng, cầm binh khí, người nọ nối người kia, lần lượt theo trật tự bước lên chiến xa.



Kỳ thực mà nói, chỉ riêng cái đội hình lên xe, bọn họ đã được huấn luyện rất nghiêm ngặt, hơn thế nữa, đại đa số bọn họ không phải là binh sĩ Lang Kỳ Doanh, rất nhiều trong số đó đều là tân binh.



Bởi vì kỵ binh chủ lực của Lang Kỵ Doanh toàn bộ đang chém giết với kẻ thù ở đồi Mưu Đà.



Rất nhanh, đại bộ phận chiến xa đã đứng kín người, còn một số rất ít xe không có người đứng, nhưng trên xe hình như có xếp thứ gì, bởi vì được che bằng giấy dầu, nên không nhìn rõ rốt cuộc là xếp thứ gì.



Đi…!



Chỉ thấy từng chiếc chiến xa lần lượt xông ra khỏi thao trường, xem ra cũng có chút giống với cơ giới hóa quân đội, trông như trận lũ sắt thép, hoành tráng lắm. Dương Tái Hưng cũng đã nhảy lên lưng ngựa, thống lĩnh đội xe, đội mưa rầm rập tiến ra Phong Khâu Môn.



Bởi vì chiến tranh đã nổ ra toàn diện, cho nên trong thành Khai Phong Phủ ban ngày thì chỉ phong tỏa mấy con phố để phục vụ quân dụng, nhưng khi đêm đến, toàn bộ sẽ bị giới nghiêm, thường dân không được phép ra khỏi cửa.



Do đó, trên đường ngoài binh sĩ ra, chẳng còn bóng thường dân nào, trên những con đường thông thoáng, đội xe cũng đang hết sức tăng tốc.