Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1217 : Phá cục (1)

Ngày đăng: 07:42 30/04/20


Phủ Hà Trung.



Lúc này, tám vạn quân Phượng Tường do Chủng Sư Đạo và đệ đệ Chủng Sư Trung thống lĩnh đi tới Khai Phong cứu viện đang đóng quân ở đây. Phía trước chính là phủ Tây Kinh Hà Nam, đi qua đó chính là phủ Khai Phong rồi.



Chủng Sư Đạo và Chủng Sư Trung, còn có một viên tướng lĩnh Tây Quân ngồi bên trong lều lớn.



Sau khi tới phủ Hà Trung, cuối cùng Chủng Sư Trung cũng thở phào một cái, cười nói:



- Nếu đại quân Tây lộ này của quân Kim xuất binh phong tỏa Đồng Quan, thì làm sao chúng ta có thể đến đây được.



Chủng Sư Đạo gật đầu nói:



- Đệ nói không sai, trước đó lão phu vẫn luôn thấp thỏm lo âu vì chuyện này, quân Kim không chỉ dũng mãnh thiện chiến, hơn nữa bọn họ còn tiến binh thật sự là quá nhanh, may mà đại quân hai lộ của bọn chúng vẫn chưa hiệp đồng xong, dẫn đến việc đại quân bên phía Đông lộ đơn độc xâm nhập, chỉ cần gã không công phá được thành Khai Phong, như vậy thì càng kéo dài về sau, đối với bọn họ càng bất lợi.



Một viên đại tướng liền nói:



- Tướng quân, tuy rằng quân Kim ở Tây lộ lâu rồi không công phá được Thái Nguyên, nhưng Thái Nguyên cũng tràn đầy nguy cơ, nếu Thái Nguyên thất thủ, đại quân Tây lộ nhất định sẽ xuôi về phía nam, có phải chúng ta nên cứu Thái Nguyên trước không.



- Tuyệt đối không được.



Chủng Sư Đạo liên tục xua tay, nói:



- Thái Nguyên thất thủ, còn có thể thu hồi, nhưng nếu Khai Phong thất thủ, thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi.



Chủng Sư Trung gật đầu nói:
Chủng Sư Đạo gật đầu, cười nói:



- Không sai. Đi truyền lệnh xuống dưới, lập tức nhổ trại, dốc hết tốc độ tiến quân.



Phủ Khai Phong đại thắng cũng làm phấn chấn tinh thần của Chủng Gia Quân là điều không thể nghi ngờ, đại quân tám vạn nhổ trại ngay trong đêm, dốc toàn tốc độ tiến quân về phía phủ Khai Phong.



Ở xung quanh Mạnh Dương, quân Kim bắt đầu gia tăng xây dựng biện pháp phòng ngự, phòng ngừa quân Tống đến tiến công.



Đại chiến phủ Khai Phong đêm đó, quân Kim tổn thất thê thảm và nghiêm trọng, thương vong ước chừng hơn hai vạn người, tuy rằng vẫn là ít hơn so với quân Tống, nhưng ngươi đây là đang giao chiến ở kinh thành người ta, quân Tống có thể bổ sung lượng huyết dịch mới rất nhanh, còn ngươi thì sao? Binh lính của ngươi đã chết là hết rồi, là càng đánh càng ít.



Hiện giờ cũng chỉ còn lại đại quân có hơn bốn vạn thôi, sĩ khí cũng rớt xuống điểm băng.



Nếu như nói trận chiến đồi Mưu Đà đầu tiên, Hoàn Nhan Tông Vọng là phạm vào sai lầm khinh địch, như vậy thì trận chiến thứ hai này, gã chính là bại bởi thời gian, chỉ kém một chút như vậy, nếu gã có thể bao vây tiêu diệt đoàn xe của Dương Tái Hưng sớm nửa canh giờ, vậy thì cho dù chi kị binh kia quyết tử, gã cũng có thể thong dong tiêu diệt chi kị binh này, đáng tiếc, ông trời người công bằng, ông trời đã cho ngươi một hoàn cảnh khai chiến tốt nhất, vậy thì không thể lại bố thí cho ngươi nửa canh giờ này.



Trong lòng Hoàn Nhan Tông Vọng vô cùng tiếc nuối, chiến lược của gã đã thấy thành công ngay trước mắt, một khi hiệu quả, thì hơn mười vạn quân Tống ngoài thành, đều sẽ trở thành vật nằm trong bàn tay gã, nhưng đáng tiếc, chỉ còn thiếu một bước thôi, mà hiện giờ gã đã mất đi thời cơ tiến công tốt nhất, nếu còn cố chấp tấn công nữa, chỉ sợ đại quân mấy vạn này cũng phải giao phó ở đây.



Nhưng, Hoàn Nhan Tông Vọng không muốn lui binh như vậy, gã lại đem hy vọng ký thác vào hai con sông là sông Biện, sông Kim Thủy trên tuyến đường này, nhưng khi gã phái người đi thăm dò trước, bãi đá hoa cương lớn ngay trước cửa Kim Thủy đã hoàn toàn cắt đứt hy vọng của gã.



E rằng Tống Huy Tông tuyệt đối không ngờ được rằng, đá hoa cương của ông ta lại có thể làm khó mấy vạn quân Kim.



Đây nếu muốn tiến công theo hướng thủy lộ, thì chỉ sợ đến cửa cũng không thể vào được a!



Ít nhất bây giờ gã cầm mấy khối đá lớn kia mà một chút biện pháp cũng không có.