Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1218 : Thổi kèn phát lệnh phản công (2)

Ngày đăng: 07:42 30/04/20


Trong lòng Tông Trạch đã tin bảy tám phần, trên trán có chút hoang mang, Thiếu Doãn phủ Đại Danh ngươi sao lại chạy đến nơi này. Lúc này, một mưu sĩ bên cạnh lão ta liền nhỏ giọng nói:



- Tri phủ đại nhân, việc này chắc chắn có gì đó kỳ lạ. Không thể sơ suất.



Tông Trạch vừa nghe, cảm thấy rất có lý, nhỏ giọng nói:



- Ngươi lập tức đi tra hỏi.



- Vâng.



Rồi sau đó Tông Trạch lại sai người đỡ Nhiếp Hạo dậy, ở triều Tống, thượng cấp chính là thượng cấp, hạ cấp chính là hạ cấp, tôn ti trật tự này cũng có văn bản quy định rõ ràng hẳn hoi, đương nhiên Tông Trạch không dám thất lễ với vị Thiếu Doãn này.



Nhiếp Hạo thấy Tông Trạch chịu thua rồi, trong lòng mừng rỡ không ngừng, cười ha ha nói:



- Tông Tri phủ tới thật sự là tốt quá.



Tông Trạch chắp tay, nói:



- Mời Nhiếp Thiếu doãn vào trong phòng ngồi, trước tiên Tông mỗ nhất định phải xem quan ấn của Nhiếp Thiếu doãn một chút, kính xin Nhiếp Thiếu doãn thứ lỗi.



Nhiếp Hạo tìm được đường sống trong chỗ chết, gã thật lòng cảm giác vận may của mình thật sự là quá tốt, nói:



- Đó là đương nhiên, đó là đương nhiên.



Sau khi ổn định lại tâm trạng, gã đảo mắt chung quanh, thấy đứng bốn phía hơn phân nửa là một số dân binh nha, đừng nói đến quân phục, thậm chí có một số còn cầm mấy cái cuốc, trong lòng thầm mắng, mấy kẻ bất lực này, ngay cả đám dân binh này cũng không đánh lại.



Nhưng gã cũng không ngẫm lại, những kẻ bất lực đó đều là ai mang ra ngoài.



Đi vào phòng trong, Nhiếp Hạo lập tức đem quan ấn cùng với hết thảy những thứ có thể chứng minh thân phận của mình giao cho Tông Trạch.



Thì ra khi Lý Kỳ lấy được binh phù này, liền lập tức phái người đem thư đến cho Tông Trạch, kêu ông ta ta đừng đến cứu phủ Khai Phong, bảo vệ bán đảo Sơn Đông là việc chính, nếu như có cơ hội, tranh thủ có thể cắt đứt đường lui của quân Kim.



Tông Trạch là người văn võ song toàn, phản ứng đầu tiên của ông ta, tự nhiên là muốn đi cứu Khai Phong. Nhưng Lý Kỳ kêu ông ta đừng đến, và nói cho ông ta biết, Khai Phong này nhất định có thể thủ giữ được, ông ta cũng tin tưởng Lý Kỳ, đầu tiên là ông ta phái trọng binh canh gác các yếu đạo trên thủy, khiến quân Kim không công mà lui.



Hiện giờ thấy quân Kim đã vượt qua Hoàng Hà, ông ta cho rằng lúc này nếu không cắt đường lui của quân Kim thì còn đợi khi nào. Vì thế ông ta âm thầm phái người đến địa phương ở phía bắc Hoàng Hà thăm dò tình báo.
Nhưng Quan Thắng ngoảnh mặt làm ngơ, hai bàn tay quạt qua quạt lại. Sau đó, Nhiếp Hạo ngay cả một tiếng cũng không kêu nổi.



Tông Trạch đột nhiên giơ tay lên nói:



- Ngừng.



Quan Thắng quay đầu, kinh ngạc nhìn Tông Trạch.



Lúc này, vài tên tướng lĩnh lại đi đến, một người trong đó nói:



- Đại nhân, dân chúng bên ngoài thỉnh cầu đại nhân giết tên đại gian thần này.



Nhiếp Hạo vốn đã sắp bị tát cho hôn mê, nhưng vừa nghe thấy từ “chết” này, lập tức lại bị dọa cho tỉnh lại, khóc lóc:



- Tông Tri phủ tha mạng, tha mạng! Ta cũng là bị người Kim bức ép thôi!



Đến cánh cửa của người Kim cũng đã qua rồi, có thế nào gã cũng không ngờ được sẽ chết trong tay người Tống a! Cái chết này thật quá oan uổng.



Tông Trạch cười ha hả, nói:



- Ngươi cứ yên tâm, tạm thời ta sẽ không giết ngươi, không chỉ như thế, ta còn cho ngươi một cơ hội lập công chuộc tội.



Quan Thắng và tướng lĩnh liên can sau khi nghe xong, đều nghi hoặc nhìn Tông Trạch.



Tông Trạch cất cao giọng nói:



- Các vị tướng quân, nếu chúng ta đã đến đây, sao có thể cứ khinh địch như vậy mà lui về, hiện giờ ta có một kế, có thể giành phủ Yến Sơn, các vị ai dám theo ta giành lại.



Ít người như vậy, hơn nữa dân binh chiếm đa số, ngươi đi giành phủ Yến Sơn?



Đây nếu không phải Quan Thắng bọn họ đã từng chứng kiến thủ đoạn của Tông Trạch, nhất định sẽ tưởng rằng người này là một tên điên. Các tướng sĩ đồng thanh nói:



- Mạt tướng nguyện thề chết theo đại nhân.