Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1233 : Một giọt nước mắt

Ngày đăng: 07:42 30/04/20


Trời dần dần sáng lên.



Nhưng dân chúng Khai Phong lại không hy vọng mặt trời hôm nay lên sớm như vậy, bởi vì điều này báo hiệu thời gian đang dần dần trôi đi, như vậy cơ hội sống sót của Lý Kỳ ngày càng xa vời.



Dân chúng đứng đầy đường lớn bên sông Biện, tuy có vài người đã đứng cả đêm rồi, nhưng lại không ai chịu rồi đi, vẫn tiếp tục khóc, bầu không khí bi thương bao trùm lấy bọn họ.



Mà thuyền trên sông còn nhiều gấp đôi ban đêm, hình như huy động toàn bộ thuyền trong thành Khai Phong đến tìm Lý Kỳ, nhưng cho tới bây giờ không chút tin tức nào.



- Phu quânphu quân!



Chỉ thấy Da Luật Cốt Dục đứng trên đầu thuyền, trên mặt hằn lên vết tích nước mắt thật sâu, lớn tiếng la lên, thanh âm cũng khàn rồi.



- Da Luật nương tử, cô hét cả đêm rồi, ngồi xuống nghỉ một lát trước đi. Mã Kiều đi tới, nhỏ giọng nói.



- Không được, phu quân ta tuyệt đối không dễ chết như vậy, cho dù là Da Luật Cốt Dục nói rồi lại trừng Mã Kiều, cả giận nói: - Ta vẫn luôn tin tưởng ngươi, nhưng ngươingươi bảo vệ phu quân thế nào vậy?



Trong lòng Mã Kiều rất ủy khuất, chỉ trong mấy canh giờ ngắn ngủi, y không phải là lần đầu nghe thấy sự phê bình này, nhưng chỉ có thể lúng túng nói:



- Xinxin lỗi.



Da Luật Cốt Dục cũng không có tâm tình trách y, bây giờ nàng chỉ muốn tìm được Lý Kỳ.Tuy nàng biết hy vọng vô cùng mong manh, nhưng chỉ cần ngày nào chưa tìm thấy thi thể Lý Kỳ, thì nàng sẽ tiếp tục đi tìm.



Đột nhiên, một chiếc du thuyền lớn đi ngang qua, chỉ thấy trên boong chiếc du thuyền kia có một người ngồi xếp bằng, tay nâng cằm, ánh mắt ngơ ngác nhìn phía trước, người này chính là Cao Nha Nội. Y cũng tìm cả đêm, hoa tươi trên mái tóc cũng héo rũ cả rồi.



Lục Thiên đi tới, nói: - Nha Nội, ngài có muốn ăn chút gì trước không?



- Không ăn.



Cao Nha Nội quay đầu đi, mắt đỏ lên, đột nhiên ngẩng đầu về phía Lục Thiên, mặt đầy uất ức nói: - Tiểu Thiên, việc này không thể trách ta nha, lúc đó ta chỉ có ý tốt, muốn cứu Lý Kỳ, mới ném băng ghế kia ra. Nhưng nào biết thích khách kia ngu như vậy, băng ghế lớn như vậy cũng không né. Không sai, tuy ta thường ức hiếp Lý Kỳ, nhưng ta tuyệt đối không muốn hại hắn.



Y càng nói càng uất ức, nước mắt cũng tuôn rơi.




Tim Quý Hồng Nô như bị dao cắt, nhưng vừa nghe đến Lý Chính Hy thì bất giác ngẩn ra, vẻ mặt có chút hoảng hốt, lẩm bẩm nói: - Không sai, đại ca nhất định không có chuyện gì, nhất định không có chuyện gì. Mình phải chăm sóc tốt Chính Hi, đợi đại ca quay về, đại caoa!



Vừa nói đến Lý Kỳ, nàng không nén được đau buồn, lại ngồi phệt xuống đất òa khóc thất thanh.



Lỗ Mỹ Mỹ nhìn thấy trong lòng rất không thoải mái, gần như muốn nói chân tướng cho Quý Hồng Nô, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được.



Mà sau khi Lý Thanh Chiếu biết được Lý Kỳ bị ám sát, giận dữ không thôi. Nàng cho rằng xảy ra chuyện này tuyệt đối không phải ngẫu nhiên, tất cả mọi chuyện đều do triều đình tạo nên. Trong cơn tức giận, ngã bệnh trên giường, một chút hy vọng trong lòng cũng vỡ tan.



Tần phủ.



- Phu nhân, đại nhânhu hu huphu nhân, phu nhân.



Trần đại nương mở cửa lớn, thấy Tần phu nhân, nhưng nói đến Lý Kỳ lại không khỏi bật khóc.



Tần phu nhân dường như không nghe thấy lời của bà, tự mình đi vào, bước chân loạng choạng, vẻ mặt ngẩn ngơ.



Trong lúc bất tri bất giác, Tần phu nhân đi vào viện tử bên canh, nàng dừng lại ngây ngẩn nhìn vào trong viện, trong thoáng chốc nhìn thấy một người nhảy nhót trong đó, làm vài động tác kỳ quái. Nàng ra sức lắc đầu, người trong việc kia theo đó biến mất, thầm nói, sao ta lại đi tới đây.



Nàng nhắm hai mắt lại, đột nhiên nện bước nhanh hơn, nhanh chóng rời khỏi đây.



Nhưng khi nàng ngừng lại, phát hiện mình đang đứng trước trù phòng, bên tai đột nhiên vang lên tiếng cười: - Phu nhân, phu nhân dong dài thật nha! Ai ôi! Được được được, coi như ta sợ phu nhânAi, ăn điểm tâm chưa? Nếu chưa ăn, ở đây ta còn lại chút thức ăn, bằng không cùng ăn!...Ôi, phu nhân, có cần ta giới thiệu một đối tượng cho phu nhân không, so với ta kém một chút, ồ, bỏ qua thì không có nữa đó?



Hàng chân mày đen nhánh của nàng cau lại, lại bước nhanh rời đi, đi mãi đi mãi, nàng lại đến hoa viên. Nhìn cả vườn hoa nở rộ, nàng nhẹ nhàng thở dài một hơi, chầm chậm bước vài, ngửi thấy mùi hoa tràn ngập trong lòng, tâm tình của nàng dần dần bình ổn lại, chân mày cũng từ từ giãn ra.



Nhưng khi nàng đi đến chỗ vài chùm hoa kỳ lạ kia, đột nhiên dừng lại, cúi đầu ngưng trọng nhìn đóa hoa cúc màu đen kia.



Tí tách!



Chẳng biết từ lúc nào, một giọt nước mắt trong suốt long lánh rơi xuống trên cánh hoa.